Tề tiên sinh đi rồi, trời lại bắt đầu đổ mưa.
Vắng lặng tiếng người, trong phòng chỉ còn tiếng củi lửa nổ lách tách. Mưa phùn rả rích, âm thanh len qua lớp gỗ đàn hương thấm vào trong. Lý Quân Khánh quấn tấm thảm da thú, một mình ngồi tựa trên chiếc ghế bên lò, mắt lim dim nhìn ra khung cảnh thành trì ngoài cửa sổ, trong tay nắm chặt một khối ngọc lệnh mà Tề tiên sinh để lại.
Trong thành Hàn Huyền, người đi lại tấp nập trên những con phố san sát, những chiếc ô giấy dầu đủ màu sắc len lỏi khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ. Trên bến cảng ven biển, thuyền buôn tàu lớn qua lại không ngớt.

