“Hai vạn năm.”
Nghe lời nói tựa hồ uy hiếp của Thiên Dạ, Ôn Hân Uẩn khẽ thì thầm, nhìn chằm chằm nét cười rạng rỡ của đối phương, cất giọng trầm tĩnh: “Trông các hạ không giống người đã sống hai vạn năm.”
Thiên Dạ nghe vậy hơi sững sờ một thoáng, nhưng rồi khẽ cười nhạt, nói:
“Ngươi muốn nói ta đang lừa ngươi?”

