Đứng giữa thế giới đen trắng, đôi mắt Hứa Trường Thiên trở nên yêu dị mà quỷ quyệt, y khẽ cười với hai thiếu nữ bên cạnh rồi truyền âm:
“Tuy còn nhiều lời muốn nói, nhưng xem ra bây giờ cũng phải đi rồi.”
Nói đến đây,
Hứa Nguyên ngẩng đầu liếc nhìn Ôn Hân Uẩn đang ở trên trời, nói:

