“Rất hân hạnh được gặp lại ngài.”
Bên trong mật thất tối tăm, một giọng nói bình thản nương theo tiếng bước chân truyền vào tai người thanh niên nho sinh sau án thư.
Mở mắt nhìn trung niên nam tử đang chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, Nguyên Hạo trước tiên lộ vẻ nghi hoặc, ngay sau đó một đoạn hồi ức ùa về, liền cười nói:
“Ta nhớ ra ngươi, ba năm trước ở Vạn Tượng Thành ngươi chỉ là đầu sỏ của một đám địa bĩ, không ngờ ba năm ngắn ngủi, ngươi đã leo lên được vị trí cao như vậy.”

