“Kẽo kẹt.”
“Kẽo kẹt.”
Đạp tuyết đến vực sâu, khi màn tuyết mù mịt do Thiên Phạt cuộn lên dần lắng xuống, đình đài nơi hai vị phụ bối nương thân đã không còn, chỉ trơ lại vực sâu đen thẳm khổng lồ. Thanh niên thân thể tàn khuyết từng bước vương máu, đến nơi kết thúc ân oán của thế hệ trước.
Thân thể bị tổn hại dưới dư ba được quy tắc tử vong không ngừng phục hồi, Hứa Nguyên lặng lẽ nhìn xuống sự tĩnh mịch đen kịt bên dưới, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại ngọn núi thuở ban đầu.

