Con thú nhỏ này chỉ cần cất tiếng là không còn chút uy nghiêm nào chỉ còn lại cảm giác mềm mại và mang thêm chút ủy khuất trước đó, dường như là đang hỏi Chu Tự tại sao lại để nó rớt xuống đất. Đối mặt với tình huống này, sắc mặt của Chu Tự liền âm trầm không rõ, hắn bỗng không nắm bắt được đối với tình huống của con thú nhỏ này.
“Có rất nhiều loài động vật sẽ coi sinh vật đầu tiên mà mình thấy là cha mẹ, theo quy luật khách quan thì người đầu tiên tên nhóc này thấy sau khi mở mắt ra chắc là ta không sai rồi.”
Nghĩ đến đây, Chu Tự đột nhiên gằn ra một hơi, rồi từ từ giơ bàn tay về phía con thú nhỏ đó, không phải muốn sờ nó mà là đợi nó tự đến ngửi tay của hắn, lúc này hắn đã tính đến tình huống tệ nhất trong lòng…
“Cùng lắm là bị nó cắn một ngụm hoặc cào một cái thôi, vấn đề không lớn.”