Đáp Lại Lời Yêu
VĂN ÁN 19 tuổi, Thời Nhiễm yêu Sầm Diễn lớn hơn cô 7 tuổi, yêu cuồng nhiệt. 24 tuổi, Thời Nhiễm tổn thương trở về nước, sau đó hai người gặp lại. Khách sạn, tại toilet nam, người đàn ông lấy chân dài ngăn Thời Nhiễm lại, tư thế thân mật mờ ám. Thời Nhiễm mỉm cười quyến rũ: “Anh muốn thế nào?” Ánh mắt anh nặng nề, giữ chặt eo cô, hơi thở ấm áp, nói: “Thời Nhiễm, anh đang theo đuổi em.” *** Một lần tụ tập cùng bạn bè, Thời Nhiễm say bí tỉ bị, mọi người hỏi cô vì sao lại cự tuyệt Sầm Diễn. Thời Nhiễm cười, ánh mắt mông lung: “Ha, bởi vì….anh ấy không được nha.” Đêm đó, Thời Nhiễm bị Sầm Diễn giam giữ gắt gao trong xe, hỏi: “Anh không được? Hửm?” *** Trong mắt người ngoài, Sầm Diễn lạnh lùng cấm dục, là người có dã tâm lớn, chưa bao giờ đặt phụ nữ vào mắt, nhưng cũng chính người đàn ông lãnh dục này đem Thời Nhiễm sủng đến tận trời. Không ai biết trong mấy năm Thời Nhiễm biến mất, Sầm Diễn thương nhớ thành bệnh, ăn nhập tận xương tủy. Càng không có người biết, cuộc đời này thời điểmSầm Diễn mất khống chế đều là khi có liên quan đến Thời Nhiễm. *** Nhiếp ảnh gia kiêu ngạo xinh đẹp x Tổng giám đốc âm trầm cấm dục thích chiếm hữu. Từ đầu đến cuối nam chính chỉ yêu mình nữ chính, truy thê hỏa táng tràng.Đừng Buông Tay Anh
Hạ Cảnh Tây trong giới thượng lưu nổi tiếng là vị tổng tài lạnh lùng, bạc tình, không biết yêu là gì, càng không biết thương hương tiếc ngọc là gì. Ở bên người này hai năm, Tang Nhược mới nhận ra người này không thể thay đổi, tâm cô cũng bình tĩnh trở lại, lựa chọn rời đi. Hôm ấy hai người nói rõ ràng, tình cảnh lúc chia tay thật sự là khiến người thấy bối rối, khó chịu. Hạ Cảnh Tây chế nhạo: “Cô ấy không rời xa tôi được đâu, rồi sẽ quay lại thôi.” Nhưng sau đó Tang Nhược biến mất, không rõ sống chết. * Gặp lại nhau lần nữa là vào đêm sinh nhật Hạ Cảnh Tây. Trong phòng bao náo nhiệt, cháu trai anh, Hạ Tri Yến cùng bạn gái mới xuất hiện. Áo sơ mi của Hạ Cảnh Tây tùy ý mở ra hai cúc, anh lười biếng nâng mắt nhìn người phụ nữ một cái, thờ ơ hỏi: “Gọi tôi là gì?”. Người phụ nữ khoác tay Hạ Tri Yến, đôi mắt trong suốt, mỉm cười xán lạn tựa hoa hồng: “Chào chú nhỏ.” Hạ Cảnh Tây búng tàn thuốc, ánh mắt lạnh lùng, chân dài ngăn cô ở nhà vệ sinh, anh nhìn chằm chằm nốt ruồi lệ câu người của cô: “Có năng lực rồi, muốn lạt mềm buộc chặt?” Đôi môi đỏ mọng của Tang Nhược nhếch lên, đầu ngón tay tùy ý lướt qua cà vạt trên ngực anh: “Hạ Cảnh Tây, anh đấy, tự mình đa tình.” Nụ cười của Hạ Cảnh Tây không chạm đến đáy mắt, làn khói chầm chậm lướt qua mặt cô: “Ngứa đòn.”