Logo
Chương 2: Lê Uyên (2)

Chương 2: Lê Uyên (2)

Lợi dụng nước cháo nuốt xuống bánh ngô, Lê Uyên ngửa đầu nhìn bốn vầng mặt trời một to ba nhỏ ở trên trời, suýt nữa nước mắt chảy ròng.

Sao lại xuyên qua?

Hơn một tháng nay, Lê Uyên nghĩ vấn đề này rất nhiều lần, nghĩ đến ký ức của mình trước khi xuyên qua.

Thân là đạo sĩ dỏm không nhập biên, sau khi sư phụ đi, hắn không thể vớt được các mối ma chay cưới hỏi trong thôn nữa, thế nên bất đắc dĩ phải đổi nghề, trở về quê quán mở một siêu thị nhỏ. mặc dù không có tiền nhưng được cái thanh tĩnh.

“Ngày đó mình đang nằm chơi điện thoại trên sô pha, sau đó... Chờ chút, nghi thức thụ lục!”

Như có sấm sét phá tan mây mù, toàn thân Lê Uyên run lên, suýt nữa đánh rơi bát cháo xuống đất.

“Đúng, là nghi thức thụ lục!”

Cưỡng ép kiềm chế rung động trong lòng, Lê Uyên lại ngồi xổm xuống, không muốn cho người khác chú ý, nội tâm lại bắt đầu suy tính.

Kiếp trước, vị sư phụ đến chết vẫn không được nhập biên của hắn từng để lại cho hắn nửa cuốn đạo thư.

Đạo thư kia, hắn đã xem qua vài lần nhưng không hứng thú lắm, căn bản cũng xem thường cái gọi ‘thụ lục thành tiên’ mà sư phụ mình vẫn nhớ mãi khi còn sống.

Mãi cho đến ngày hắn xuyên qua, cũng không biết vì sao hắn lại nhớ đến nghi thức được ghi chép trong sách.

Sau đó...

“Rốt cuộc là có phải vì nghi thức kia không?”

Nuốt nốt nửa cái bánh ngô và nửa bát cháo nước vào bụng, Lê Uyên vẫn lẩm bẩm.

Hắn không cho rằng nghi thức thụ lục gì gì kia có thể khiến mình xuyên qua, nhưng trừ cái này ra, hắn thật sự không nghĩ ra khả năng khác.

“Thụ lục, thương thiên thụ lục.”

Lê Uyên thầm lẩm bẩm.

Thụ lục, hắn tự nhiên không xa lạ gì.

Đạo gia cho rằng, phù là do thiên địa tự nhiên tạo thành, do thần tiên mô tả, truyền giữa hậu thế.

Mà chỉ có đạo sĩ được trao nhận phù lục thì mới danh đăng thiên tào, sau khi có đạo vị thần chức thì mới có thể điều khiển phù lục, từ đây nắm giữ các thần thông đạo thuật không thể tưởng tượng nổi như triệu hoán quỷ thần, an trấn ngũ phương, hàng yêu trấn ma, chữa bệnh trừ tai…

“Thụ lục thành tiên mà lão đầu nhớ cả đời không quên, lẽ nào lại là thật?”

Lê Uyên thì thào trong lòng.

Chấp niệm của lão đầu, hắn vốn không tin, thời đại nào rồi mà con tin thụ lục thành tiên gì gì đó.

Kiếm trước, hắn cũng biết mấy đạo nhân được thụ lục, nhưng không thấy ai có đạo thuật hay thần thông gì.

Nhất là, thứ ghi chép bên trong cuốn đạo thư kia cũng không phải thụ lục chính thống.

Phải biết, nghi thức thụ lục chính thống chẳng những cần thụ lục, còn bao gồm giới, truyền độ, còn phải có lục đàn giám độ sư, truyền độ sư, tiến cử hiền tài, vân vân.

Mà cái gọi là “Thương thiên thụ lục” trong cuốn đạo thư kia lại rất đơn giản, thậm chí có thể nói là đơn sơ.

Nhưng bây giờ...

“Mình đã xuyên qua rồi, còn có gì không thể chứ. Mặc dù... Nhưng nếu là lỡ như?”

Lê Uyên vẫn đang suy tính.

Lý tính nói cho hắn, chuyện này không có khả năng lắm, nhưng trong lòng thì vẫn ôm tia may mắn.

Chẳng may là thật thì sao?

“Chẳng may mình... Không, đạo gia ta thật sự có cơ duyên thụ lục thành tiên thì sao?”

Càng nghĩ, nội tâm Lê Uyên càng rung động khó đè nén, nếu không phải thời giờ không phù hợp, thì hắn chỉ hận không thể lập tức cử hành nghi thức.

Học đồ, trợ thủ, thợ cả, chưởng quỹ cái mịa gì?

Đạo gia muốn về nhà!

Đạo gia muốn thành tiên!

Bây giờ, đạo gia đang rửa nồi.

Ba cái nồi sắt lớn cho 180 người ăn, mỗi một chiếc đều to hơn bồn tắm, Lê Uyên rửa cũng tốn sức, đành phải dựa vào mép nồi, mò cả nửa người xuống để lau.

Rầm rầm!

Một thùng nước đổ vào nồi, Lê Uyên cuối cùng cũng rửa xong, mà mấy học đồ khác thì không ai nhàn rỗi.

Chẻ củi, gánh nước, chuẩn bị than củi, vận chuyển các loại thỏi sắt, lau binh khí, quét dọn...

“Haiz, quá mệt mỏi, nghe nói đám người Lộ Trung, Đô Vân ở tiền viện có thể nghỉ trưa, năm ngày còn được nghỉ hai ngày...”

“Haiz, ai bảo thân thể chúng ta yếu, không được chọn chứ? Nghe nói ở tiền viện còn được học võ công!”

“Haiz, nhịn đi, nhịn ba năm..”

“Ngày mai phải xin nghỉ phép, quá mệt... Haiz, muốn ăn thịt quá!”

“…”

Vì không có Tôn mập mạp nên đám học đồ vừa làm vừa nói chuyện.

“Tiền viện...”

Dương Hạo đang vận động ở góc hẻo lánh, cũng đang nghe đám học đồ nói chuyện.

Học đồ Đoán Binh Phô đương nhiên không chỉ có bảy tám người phụ bếp bọn họ, mà còn có năm sáu người phục dịch chưởng quỹ ở hậu viện, và mười mấy phụ tá cho thợ cả trong cửa hàng ở tiền viện.

Học đồ của ba viện hậu trung tiền, đãi ngộ ở nhà bếp trung viện là kém nhất, hậu viện thứ hai, tiền viện tốt nhất.

Đám học đồ ở tiền viện, chẳng những không vất vả như bọn họ mà còn có 100 tiền đồng một tháng, còn có cơ hội tập võ.

Nhưng vì thân thể hắn yếu, quả thực không bằng đám học đồ to như nghé con ở tiền viện, nếu không phải hắn biết mấy chữ, còn chưa chắc đã có thể xin vào.