Logo
Chương 3: Động tĩnh tương hợp, Bạch Viên Phi Phong Chùy

Chương 3: Động tĩnh tương hợp, Bạch Viên Phi Phong Chùy

“Học võ công chỉ sợ còn khó hơn... Tuy nhiên, trước tiên phải thử xem ‘nghi thức’ có hữu dụng không...”

Lê Uyên yên lặng làm xong việc trong tay, chuẩn bị tìm Tôn mập mạp xin nghỉ nửa ngày, lãnh tiền tháng để chuẩn bị các vật cần cho nghi thức.

Học đồ trung viện mười ngày nghỉ một, trước nay hắn chưa từng về nhà nên để dành được ba ngày nghỉ, có thể lãnh bất cứ lúc nào.

Khi hắn vừa rửa mặt xong, còn chưa kịp tìm Tôn mập mạp thì đã nghe thấy âm thanh rối loạn bên trong viện.

“A? Sao bọn họ lại đến chỗ chúng ta?”

Có học đồ đứng lên.

Đó là mười mấy tên thiếu niên trạc tuổi bọn họ nhưng khỏe mạnh hơn, bọn họ đang đi vào bãi đất trống trong viện, mỗi người đều cầm một cây chùy cán gỗ.

“Học đồ tiền viện? Tên nào cũng vạm vỡ như vậy?”

Lê Uyên oán thầm.

So với đám học đồ như gà con ở trung viện, thì đám học đồ tiền viện lại như nghé con.

Trong vòng hơn một tháng này, cơ thể hắn cũng tốt hơn không ít, nhưng so với đám nghé con này, quả thực là không thể so sánh.

Có thể thấy được, cùng là học đồ, nhưng đãi ngộ lại chênh lệch rất nhiều.

Tuy nhiên, đám nghé con này so với người đi đằng sau, thì lại như tiểu vu gặp đại vu.

‘Người này quá cường tráng!’ Lê Uyên nheo mắt lại.

Trung niên này phải cao đến 1m9, cánh tay to lớn, bắp thịt cuồn cuộn, tướng mạo hung ác, bước đi mang gió, để người sinh sợ hãi.

“Là Tần hộ vệ!”

Có học đồ kêu lên, bao quát cả Lê Uyên, tất cả học đều đứng lên, theo Tôn mập mạp ra ngoài đón.

Mặc dù Đoán Binh Phô cắm rễ ở đây, nhưng việc kinh doanh đã sớm bao phủ các huyện chung quanh, thậm chí là phủ thành Chập Long, nên trừ thợ cả ra thì vẫn có vài hộ vệ.

Bọn họ có địa vị cực cao, đãi ngộ cực tốt, có thể nói là gần như chỉ dưới chưởng quỹ.

Đối với những hộ vệ này, Lê Uyên có ấn tượng rất sâu, sức ăn của bọn họ rất kinh khủng, một người ăn bằng bảy tám học đồ.

“Tần Hùng huynh đệ!”

Tôn mập mạp trông như viên thịt lao ra khỏi nhà bếp, khuôn mặt chất đống nụ cười nghênh đón: “Đệ đệ còn một vò rượu ngon, đêm nay huynh đệ ta uống hai chén nhỉ?”

“Để nói sau đi!”

Tần Hùng không lộ vẻ gì, trái lại nhìn về phía đám học đồ trung viện đang xếp hàng:

“Trung viện đều ở đây cả hả? Cũng quá gầy đi…”

“Có mấy người ra ngoài vận chuyển than củi...” Tôn mập mạp cười nói: “Gần đây nuôi béo rồi đấy, trước kia còn gầy hơn nữa.”

"Ừm."

Tần Hùng lạnh nhạt đáp lại, dáng vẻ nghiêm túc làm cho đám học đồ trung viện không dám thở mạnh.

Rầm rầm...

Một lát sau, ngoài cửa trung viện truyền đến những tiếng bước chân lộn xộn, hai ba mươi học đồ vội vàng tiến vào, có nam có nữ.

“Hậu viện, tạp vật viện, ngoại vụ viện... Tất cả đều đến rồi?” Lê Uyên thầm chấn động.

“Tốt, không đến không đợi!” Giọng Tần Hùng rất to, ánh mắt cũng rất hung dữ, học đồ bị y nhìn vào đều hô hấp dồn dập, vô thức lùi lại.

“Hôm nay Tần mỗ đến đây làm gì, chắc hẳn một số người trong các ngươi đã đoán được.”

Lê Uyên cúi đầu, khóe mắt đảo qua đám học đồ còn lại, quả nhiên nhìn thấy mấy người lộ vẻ vui mừng, trong lòng không khỏi khẽ động.

Chẳng lẽ... Không được chia đến tiền viện, cũng có cơ hội tập võ?

“Bên trong trăm nhà nghề ở huyện Cao Liễu này, Đoán Binh Phô chúng ta xem như là khổ nhất, nhưng mỗi lần tuyển học đồ lại không bao giờ thiếu người đến báo danh, là vì sao? Thậm chí có không ít người bỏ tiền ra để trở thành học đồ nhà ta?”

Tần Hùng vừa nói vừa liếc qua Lê Uyên, hắn lập tức ngoan ngoãn, trong lòng thầm giật mình.

‘Nhị ca đút lót? Khó trách tẩu tử nhìn ta không vừa mắt.’ Lê Uyên thầm giật mình, nhưng lại không khỏi buồn bực.

Mình làm cái học đồ, còn mẹ nó phải đút lót mới vào được?!

Cái này hắn không biết thật...

“Bởi vì, trong các nhà ở huyện Cao Liễu, chỉ có dược đường Tứ Quý, Tam Hà Bang, Sài Bang, khách điếm Nhất Tự, Ngư Bang và Đoán Binh Phô chúng ta là sẽ truyền thụ võ công cho học đồ! Cho dù là học đồ ở trung viện các ngươi, thì làm một hai năm cũng sẽ có cơ hội này!”

Dạy võ công sớm?

Hai mắt Lê Uyên tỏa sáng, lại cảm thấy giật mình.

Dù có phải đút lót thì nhị ca vẫn muốn đưa mình vào đây, chính là vì cái này?

Đám học đồ hân hoan nhảy nhót, có mấy người thậm chí còn nắm chặt quyền, trong đó có tên học đồ bị Tôn mập mạp đánh vỡ đầu - Lưu Thanh, và người đến trung viện cùng hắn - Ngưu Quý.

Có điều, tất cả mọi người đều rất hiểu chuyện, không ai dám tạo tiếng động.

“Đám học đồ các ngươi, nếu không phải gia cảnh nghèo khó thì chính là gia đạo sa sút. Nếu không phải là gia nhập Đoán Binh Phô, thì mười người nhiều nhất có một hai người là có cơ hội học võ. Hôm nay, ta thay mặt gia chủ, truyền võ công cho các ngươi, ngày sau phải nhớ ân điển của gia chủ, cố gắng làm việc.”

Giọng Tần Hùng rất to, vài câu phía sau còn đinh tai nhức óc.

‘Trung khí này có phần hơi quá…’

Lê Uyên chỉ cảm thấy màng nhĩ ong ong, trong lòng hơi khiếp sợ, cũng có chút oán thầm.

Câu nói cuối cùng kia, chắc chắn là không phải nói cho bọn họ nghe...