Mây trôi đón ánh tà dương, gió chiều lướt nhẹ, cả Kinh thành và những dãy núi lân cận đều thu vào tầm mắt.
Khi vút lên xuyên qua tầng mây ẩm ướt, cái lạnh lẽo bao phủ trên tầng mây, những khúc cua gấp khiến người khó đứng vững, cảm giác mất trọng lực khi lao xuống khiến toàn thân như muốn lìa khỏi mặt đất, muốn đi đâu liền đi đó, không hề vướng bận, cũng chẳng có ưu phiền nào trói buộc, tất cả tạo nên một sự tự do khoái ý khó tả.
"Sảng khoái!"
Đế vương trên mây cười lớn: "Ha ha! Đã lâu trẫm chưa được sảng khoái đến vậy!"