Logo
Chương 62: Chương 62

Hứa Tử Y hừ một tiếng, không nói thêm lời nào, đi theo sau đệ đệ mình với khoảng cách vừa phải.

Nhưng đi được một đoạn, nàng ta bỗng trừng mắt, kinh ngạc hỏi: "Sao lại có sương ở đây?"

Gió núi rít lên từng cơn, bầu trời trong sáng, thời tiết thế này vốn không thể có sương mù. Thế nhưng, trước mắt nàng ta, từng đợt sương mù màu xám trắng lại đang lững lờ xuất hiện, như những dải lụa chết chóc len lỏi qua từng tán cây.

Hứa Tử Y kéo chặt áo, cảm thấy một cơn lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy. Nàng ta nhanh chóng tăng tốc bước chân, muốn rời khỏi nơi này.

"Khụ khụ!"

Đột nhiên, Hứa Tử Y ho khan dữ dội, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn. Nàng ta đưa tay che miệng, cảm giác được vị tanh nồng của máu tràn ngập trong khoang miệng. Năm ngón tay mở ra, Hứa Tử Y kinh hoàng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay nhuốm đầy máu tươi.

Một cơn ngứa ngáy tê buốt từ sâu trong cổ họng truyền đến, nàng ta lảo đảo, quỳ xuống đất, bàn tay run rẩy đưa lên chạm vào cổ họng mình. Máu tươi tuôn ra như dòng suối đỏ rực, ướt đẫm ngực áo.

Hứa Tử Y dần mất đi ý thức, trước mắt tối sầm, toàn thân đau đớn như có hàng ngàn mũi kim đâm vào dây thần kinh. Nàng ta cố gắng đưa tay ra, muốn cầu cứu đệ đệ mình.

Nhưng Hứa Bạch Hạ khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, mặt mày tái nhợt, hoảng loạn quay người bỏ chạy.

Hắn ta cũng không chạy được bao xa, liền ngã gục xuống đất, cơ thể run rẩy giống như tỷ tỷ mình, miệng không ngừng phun máu.

"Đồ tiện nhân, đều là tại ngươi!" Trước khi chết, Hứa Bạch Hạ vẫn không ngừng rủa mắng, đôi mắt trợn trừng, gân xanh nổi lên khắp khuôn mặt, tràn đầy oán hận.

Trong tầm mắt mơ hồ và vặn vẹo, thân hình cao lớn của Tô Hoành dần dần xuất hiện. Sau lưng hắn là Tiểu Thanh và Tô Ly.

Tiểu Thanh mặt không biểu cảm, còn Tô Ly thì thoáng hiện lên chút do dự, không đành lòng.

"Tha...ta..." Hứa Bạch Hạ yếu ớt đưa tay, muốn chạm vào ống quần của Tô Hoành.

Nhưng Tô Hoành chỉ lạnh lùng nhấc chân, giẫm mạnh xuống cổ hắn ta. Tiếng "rắc" vang lên giòn giã. Hứa Bạch Hạ ngừng giãy giụa, cổ gãy nát. Giống như tỷ tỷ mình, hắn ta cũng hoàn toàn bất động.

Tô Hoành ngồi xuống, bắt đầu lục lọi trên thi thể hai người. Hắn tìm thấy vài bộ y phục, một vài món ám khí, và một quyển sách cũ kỹ cùng một túi thơm.

Tô Hoành mở túi thơm ra, bên trong là một ít bột phấn màu tím nhạt, không có mùi gì đặc biệt.

"Còn nhớ lần trước ngươi đột ngột bị tập kích chứ?" Tiểu Thanh quay sang nhìn Tô Ly, "Loại bột phấn này chắc hẳn có tác dụng dẫn dụ yêu ma, nhưng người thường khó mà phát hiện."

Tiểu Thanh từng chết một lần và được một trưởng lão của Trấn Ma Ti dùng bí pháp cứu sống. Điều đó khiến nàng ta không còn giống như người thường nữa.

Vì vậy, so với Tô Hoành và Tô Ly, nàng ta nhạy cảm với loại bụi phấn này hơn rất nhiều.

"Thì ra là vậy." Tô Ly gật đầu, ánh mắt hiện lên sự phức tạp.

Nếu không có Tô Hoành, chỉ dựa vào hai người bọn họ thì trong tình thế bị vây khốn như vậy, có lẽ đã phải bỏ mạng. Nghĩ đến nét mặt điên cuồng của Kim Dụ, Tô Ly không khỏi rùng mình trước viễn cảnh khủng khiếp mà họ có thể phải đối mặt. Tuy nhiên, khi nhìn thi thể hai người kia, trong lòng nàng ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi, chứ không có thêm bất kỳ cảm xúc nào khác.

"Loại bột phấn này sau này có thể sẽ có ích." Tô Hoành cẩn thận đặt túi thơm sang một bên.

Hắn cầm quyển sách màu vàng sẫm trong tay, lật qua vài trang dưới ánh trăng, đôi lông mày dần nhíu lại.

"Hai người này hẳn là xuất thân từ một thế lực trừ ma như Thanh Mao sơn. Nhưng gia tộc họ đã gặp biến cố lớn, bị yêu ma tàn sát, chỉ còn lại hai tỷ đệ này trốn chạy. Bọn chúng muốn tới Bách Hoa quận để tìm lại bảo vật của gia tộc." Dựa trên nội dung trong quyển sách, Tô Hoành suy đoán.

"Và dường như những kẻ truy sát bọn chúng cũng thuộc một tổ chức." Hắn liếc nhìn đầu của Kim Dụ đang nằm gần đó, chết không nhắm mắt.

Kẻ này không phải yêu ma, cũng không giống võ giả Ma Hình cảnh như Tô Ly. Hắn ta dường như đứng ở giữa hai loại người đó, điều này khiến Tô Hoành không khỏi cảm thấy tò mò.

"Còn nhớ ta đã nói với đệ về tình hình ở Bách Hoa quận không?" Tô Ly tiếp tục giải thích, "Nơi đó, yêu ma, thế gia và Trấn Ma Ti tạo thành một thế chân vạc. Không chỉ có thế gia và Trấn Ma Ti có tổ chức mà yêu mà cũng có loại tổ chức tương tự. "

"Ừ, như thế cũng là bình thường." Tô Hoành gật gù, nói: "Một khi yêu ma có trí tuệ không kém người bình thường thì bọn chúng hình thành tổ chức cũng là điều nằm trong dự đoán."

"Trong những tổ chức này, thế lực lớn nhất là Thiên Yêu Minh." Tô Ly nói.

"Thiên Yêu Minh..." Tô Hoành nhớ kỹ cái tên.

"Đệ có biết tại sao trong đám yêu ma xung quanh Bách Hoa quận, Thiên Yêu Minh lại là mối họa tâm phúc với Trấn Ma ti không?" Tô Ly u sầu nói.

"Còn nguyên nhân gì nữa. Thực lực của yêu ma mạnh mẽ, năng lực quỷ dị." Tô Hoành đáp mà không cần suy nghĩ.

"Sai rồi." Tô Ly nói: "Nếu chẳng qua chỉ bởi thực lực mạnh thì sẽ khiến vương triều chú ý. Tóm lại sẽ có thể tìm được tồn tại còn mạnh hơn chúng. Cho dù là năng lực quỷ dị nhưng thí nghiệm không ngừng cũng có thể tìm được phương pháp khắc chế."

"Vậy cuối cùng là tại sao?" Tô Hoành lấy làm kỳ lạ.

"Hy vọng." Tô Ly đáp: "Thiên Yêu minh toàn những đại yêu, ra lệnh cho các phần tử của bang phái khiến bách tính có hy vọng. Ai tình nguyện làm việc giúp chúng thì chúng sẽ dạy bọn họ tập võ. Thậm chí chúng còn cắt máu thịt bản thân cho bọn họ, hoặc dùng thiên phú yêu ma khiến thân thể bọn họ vượt xa người thường."

"Trong miệng chúng ta, bọn họ chính là yêu mà chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng trong mắt một số người, bọn chúng chẳng khác gì Thần Phật cả."

"Thật sự không ổn..." Tô Hoành thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng.

Hắn nhận thấy bản thân đã đánh giá cao yêu ma, nhưng không ngờ bọn chúng càng đáng sợ, khó dây hơn so với hắn tưởng tượng.