Tí ta tí tách, tiếng đồng hồ không ngừng vang vọng, trong phòng học, Trương Vũ đang chăm chú làm bài thi trước mặt.
Nhưng bài thi dường như vô cùng vô tận, mặc cho hắn làm thế nào, điền thế nào, vẫn không có khoảnh khắc hoàn thành.
Mà vị trí hắn ngồi cũng ngày càng xa cách đồng môn, dần dần không còn nhìn rõ thân ảnh phía trước, giống như bị hắc ám phía sau từng chút từng chút nuốt chửng.
Mồ hôi lạnh từ trên đầu tuôn ra, sự hoảng sợ từ trong tim dâng lên, bàn tay đang không ngừng viết trở nên mềm nhũn, không còn chút sức lực.
Cho đến khi hắn cùng vô số sách vở, bài thi rơi vào hắc ám vô tận kia, Trương Vũ mới đột nhiên bừng tỉnh từ trên giường.
"Mơ ư?"
"Hình như đều là ký ức của Trương Vũ trước đây."
Hắn xoa xoa đầu, cảm thấy vô số mảnh ký ức vụn vặt của nguyên chủ đang chập chờn, biến ảo bất định trong đầu.
Mặc dù lúc này Trương Vũ đã nắm giữ thân thể này, nhưng đối với ký ức của nguyên chủ vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, rất nhiều chi tiết cần phải tập trung hồi tưởng mới có thể nhớ ra.
Đặc biệt là ký ức liên quan đến nghi thức quỷ dị ngày hôm qua, chỉ cần Trương Vũ hơi hồi tưởng liền cảm thấy một trận choáng váng, hoàn toàn không nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này hắn nhìn điện thoại, phát hiện mới có năm giờ sáng, vốn định nằm xuống ngủ tiếp, lại phát hiện thân thể này không tài nào ngủ được.
Cứ như mỗi ngày năm giờ thức dậy đi học đã trở thành một loại bản năng của thân thể này.
"Sao cứ nằm mãi lại thấy có lỗi thế này?"
Trương Vũ ngồi dậy, nghĩ thầm đây có lẽ là ảnh hưởng từ ký ức của nguyên chủ.
Sờ sờ cái bụng có chút lép kẹp, Trương Vũ dứt khoát đứng dậy, nghĩ thầm: "Thôi, vẫn là đến trường vậy, ít nhất cũng được ăn no."
Hắn nhớ Tung Dương cao trung có cung cấp ba bữa ăn mỗi ngày, tiền cơm tháng này cũng đã sớm nạp vào thẻ.
Mà bây giờ đang gánh món nợ lớn bảy mươi vạn, toàn thân chỉ có hơn năm mươi đồng, hắn làm gì có tiền ăn ở ngoài.
Thế là, rời khỏi căn chung cư oi bức, xuyên qua con hẻm nhỏ đầy nước bẩn, Trương Vũ theo một đám người chen chúc lên xe buýt.
Chen chúc trong khoang xe hỗn tạp mùi mồ hôi, mùi thức ăn, điều hòa bật lên cũng như không, Trương Vũ chỉ cảm thấy mình giống như một phần cơm hộp bị ép đến biến dạng, đang được vận chuyển lắc lư về hướng trung tâm thành phố.
Mất một tiếng rưỡi, đổi hai chuyến xe, Trương Vũ mồ hôi nhễ nhại cuối cùng cũng chen xuống được xe buýt.
Lau mồ hôi trên trán, Trương Vũ thầm nghĩ: "Nói đến mới nhớ, sao ta lại phải đi học xa nhà nhỉ?"
"À, nhớ ra rồi, là bởi vì không trả nổi tiền ký túc xá."
Khác với nơi Trương Vũ ở, chỗ này nằm ở khu trung tâm, đập vào mắt đều là những tòa nhà cao tầng và những con đường rộng thênh thang sạch sẽ, ngay cả không khí cũng trong lành hơn nhiều.
Nam nữ đi trên đường phần lớn đều ăn mặc chỉnh tề, một bộ dáng tinh anh đô thị.
Vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng đến cổng trường, Trương Vũ từ xa đã thấy mấy chữ lớn "Tung Dương cao cấp tiên đạo trung học" ở cổng.
Trên màn hình điện tử ở cổng trường còn có một bảng điểm, liệt kê thành tích tháng trước của mười người đứng đầu ba khối trong trường.
Từ đây có thể thấy Tung Dương cao trung là một ngôi trường rất coi trọng thành tích học tập của học sinh.
Mà nếu để Trương Vũ vừa hồi tưởng vừa tổng kết, thì đó chính là Tung Dương cao trung, thành tích vi tôn, đây là một thế giới mà ai ai cũng chỉ nhìn vào điểm số.
Học tập và thi cử ở đây tự nhiên như hít thở, hơn nữa gần như ai ai cũng có sự kỳ thị điểm số cực đoan.
Nào là điểm ngươi thấp như vậy, trách sao ngươi xếp hàng ở nhà ăn lâu như vậy, điểm ngươi thấp như vậy, ngươi căn bản không có tư cách ngồi ăn chung bàn với chúng ta, học bá chính là phải hung hăng làm nhục học tra… đều thuộc về năng lượng tích cực của trường học.
"Đây hoàn toàn là một thế giới tôn sùng điểm số, địa ngục của học tra."
Trương Vũ nhìn "Khối lớp mười, tổng điểm xếp hạng thứ 10: Trương Vũ" trên màn hình điện tử, trong lòng thở dài: "May mà ta là kẻ có điểm số cao."
“Tuy rằng thứ hạng này của ta bây giờ nhìn qua có lẽ có chút không xứng với thực lực, nhưng ít nhất hiện tại còn chưa bị vạch trần, vậy hẳn là ta vẫn có thể sống thoải mái một chút ở trong trường đi?”
Nhà ăn của Tung Dương Cao Trung có cung cấp bữa sáng, Trương Vũ liền đi theo ký ức đi tới nơi này.
Đi một đường xuống, hắn liền phát hiện các học sinh đang xếp hàng ăn cơm trong nhà ăn tuy rằng rất nhiều, nhưng lại yên tĩnh vô cùng, cơ hồ tất cả mọi người đều yên lặng xếp hàng, yên lặng lấy đồ ăn, yên lặng tìm vị trí ngồi ăn cơm, giống như là từng cái bánh răng khớp lại với nhau, tinh chuẩn vận chuyển mỗi một bước.