Cũng có một số học sinh vừa ăn cơm vừa cầm sách đọc, nắm chắc mỗi một phút để học tập.
Tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, Trương Vũ vừa mới cắn một miếng bánh bao thịt, liền phát hiện có một người ngồi xuống vị trí trống trước mặt mình.
Đây là một thiếu nữ có mái tóc đen dài, gương mặt trắng nõn.
Trong đầu Trương Vũ hiện lên tên của đối phương.
“Bạch Chân Chân.”
“Chính xác mà nói là Bạch Chân Chân đứng nhất toàn khối năm nhất, nữ nhân đứng ở đỉnh của chuỗi khinh thường năm nhất.”
Nhìn thiếu nữ đang ăn cháo ngồi trước mặt, Trương Vũ nghĩ thầm: “Nàng là bằng hữu của ta?”
“Bởi vì ta là học sinh đứng trong mười hạng đầu của khối sao? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là vòng tròn học bá?”
Bạch Chân Chân là loại người chỉ cần không cười lên, liền cảm giác như là đang giận dỗi, cho dù là lời nói bình thường, ở trong miệng nàng cũng có thể cảm giác ra một loại cảm giác xa cách, cự tuyệt người khác từ ngàn dặm.
Giống như giờ phút này ngồi ở trước mặt Trương Vũ, chỉ cần nàng không nói một câu, liền làm cho Trương Vũ cảm giác có phải đối phương có ý kiến gì với mình hay không.
Đang lúc Trương Vũ chuyên chú hồi tưởng lại ký ức có liên quan tới Bạch Chân Chân trong đầu, muốn xác nhận quan hệ giữa hai bên đến tột cùng là gì.
Liền nghe thiếu nữ mở miệng nói: “Ăn cơm xong đến tiểu hoa viên, ta ở nơi đó chờ ngươi.”
Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, trong mắt Trương Vũ hiện lên một tia trầm ngâm.
Một lát sau, đợi hắn ăn no uống đủ rồi cũng cất bước rời khỏi nhà ăn, đi tới tiểu hoa viên phía sau trường học.
Nơi đây là chốn tĩnh mịch phía sau khu ký túc xá, vào lúc này khi mà phần lớn học sinh đều đổ xô đến khu giảng đường, lại càng hiếm thấy bóng người.
Bạch Chân Chân đứng trước một bồn hoa, vừa nghe thấy tiếng bước chân của Trương Vũ, nàng liền xoay người, nhanh chóng bước tới trước mặt hắn.
"Cha!"
Bịch một tiếng, nàng quỳ rạp xuống đất, ôm lấy chân Trương Vũ, nói: "Vừa rồi ở nhà ăn đông người quá, ta không tiện nói."
"Ngươi cho ta vay ít tiền đi, khoản vay nhỏ của ta sắp quá hạn một tháng rồi! Ta xin ngươi đó..."
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trương Vũ thầm mắng một tiếng: "Cái trường học quái quỷ gì thế này, hạng nhất và hạng mười của khối đều vay tiền để ra vẻ à?"
Lúc này, Trương Vũ cũng đã nhớ ra, hắn và Bạch Chân Chân quen biết nhau không phải vì cái gì mà hội học bá, mà bởi vì đối phương là tuyến trên của mình, từng giới thiệu khoản vay nhỏ cho mình.
Trịnh trọng giới thiệu lại, bạn học cùng lớp của Trương Vũ - Bạch Chân Chân, là huynh đệ tốt cùng chia sẻ tin tức vay mượn trên các nền tảng lớn với Trương Vũ, có tình bạn keo sơn gắn bó cùng nhau đi vay tiền khắp nơi.
Nghĩ đến việc đối phương ở nhà ăn ban nãy mang bộ mặt lạnh như băng, nhưng thực chất là không ngừng nghĩ cách vay tiền mình, Trương Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi buông ta ra trước, ta lấy đâu ra tiền mà cho ngươi vay?"
Bạch Chân Chân lắc đầu nói: "Ngươi chỉ đứng thứ mười trong khối, có thể tiêu bao nhiêu tiền? Số tiền vay chắc chắn ít hơn ta nhiều."
Nói xong, nàng có chút cứng ngắc nhưng lại ngượng ngùng nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta trả hết nợ, ngươi muốn làm gì cũng được."
Trương Vũ nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nhìn Bạch Chân Chân vốn lạnh lùng, lúc này lại mang vẻ mặt hoa đào, chỉ cảm thấy mị lực phi phàm.
Hắn nhìn Bạch Chân Chân từ trên xuống dưới, hỏi: "Thật sự là làm gì cũng được?"
Bạch Chân Chân khẽ cắn môi, gật đầu: "Ừm."
Trương Vũ: "Vậy ta có thể đem ngươi đi cầm cố không?"
Bạch Chân Chân buông tay, trừng mắt nhìn Trương Vũ: "Vũ Tử, ngươi thật sự không có tiền?"
Trương Vũ lấy điện thoại ra, cho nàng xem số dư và thông tin quá hạn.
Bạch Chân Chân đứng dậy, phủi phủi ống quần dính đầy bụi đất, sau đó nhìn Trương Vũ với vẻ khó tin: "Ngươi nợ bảy mươi vạn? Cho dù tốt nghiệp đại học đi chăng nữa, e rằng cũng phải làm việc rất lâu mới trả hết được."
"Ngươi mới Cao nhất đã tiêu tiền như nước vậy sao?"
Bạch Chân Chân nói đến đây liền lắc đầu lia lịa: "Trương Vũ, rốt cuộc số tiền này ngươi tiêu vào việc gì?"
Trương Vũ vò đầu nói: "Ta quên mất rồi... Đợi ta nghĩ lại xem."
Bạch Chân Chân nghi hoặc nhìn Trương Vũ: "Có phải ngươi đem đi đầu tư vào thứ gì rồi không? Hay là ngươi bị người ta lừa rồi?"
Trương Vũ vừa hồi tưởng, vừa có chút không chắc chắn: "Chắc là... không đâu?"
Biểu cảm của Bạch Chân Chân bỗng chốc nghiêm túc hẳn lên, càng nghĩ càng cảm thấy bảy mươi vạn này của Trương Vũ có vấn đề: "Đưa điện thoại của ngươi cho ta xem."
Trương Vũ hiểu rõ đối phương đang quan tâm đến mình, dù sao thì đầu tư, lừa đảo, cờ bạc, đột tử và tẩu hỏa nhập ma, theo thứ tự là năm nguyên nhân gây tử vong hàng đầu ở Tung Dương thị, trong đó tẩu hỏa nhập ma xếp thứ năm.