“Không tồi.” Người phụ nữ đột nhiên nói một câu như vậy, khiến tôi cảnh giác chậm rãi buông hộp cơm xuống.
"Anh không cần căng thẳng, tôi chỉ hơi tò mò chút thôi." Chậm rãi ăn, người phụ nữ đẩy món thức ăn mặn trước mặt về phía tôi: "Đứa trẻ kia bê bết máu, mắt và tai đều bị chọc thủng, người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, chắc là sẽ muốn ăn thứ gì đó thanh đạm một chút."
Bị cô ta nói như vậy tôi mới phát hiện, sau khi người phụ nữ thực hiện xong ca phẫu thuật, thỉnh thoảng mới gắp một vài miếng thịt. Đây mới là biểu hiện của một người bình thường, còn tôi có thể đã quen với máu tanh, tiềm thức của đại não đã bỏ qua những điều này. Cho đến khi bị người phụ nữ chỉ ra, trong lòng tôi hiện ra nhiều cảnh tượng khác nhau về chung cư Lồng Heo. Lúc này tôi mới bắt đầu cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng cũng chỉ là cảm thấy hơi buồn nôn mà thôi.
Cúi đầu ăn nốt miếng cuối cùng, tôi đặt bát đũa xuống dưới ghế rồi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ.