Một bát nước biển mặn chát, một nắm nước mắt chua cay.
Ba trăm năm lưu lạc, ai hiểu được nỗi khổ, ai thấu được nỗi đau?
Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng.
Trên hòn đảo hoang vu, một tráng sĩ mình mặc da thú đang dùng chân dẫm mạnh vào một thứ hình người.