Logo
Chương 104: Chẳng những không có mộng tưởng mà còn không biết tự lượng sức (2)

“Nhưng mua đồ ở chợ bán thức ăn mà không trả giá thì bị thiệt nhiều lắm.” Thụy Manh Manh nói về những kinh nghiệm của mình: “Hay là để tôi mua cho?”

Trương Đạt Dã cười nói: “Được, cô muốn trích phần trăm không?”

“Không cần không cần.” Thụy Manh Manh từ chối, cô vẫn cảm thấy mình ăn quá nhiều làm quá ít.

Chiếc xe lăn bánh, các hành khách ngồi vững vàng, trạm kế tiếp là tiệm trái cây.

Mở khóa toàn bộ truyện!
Tải ứng dụng để tiếp tục đọc chương này và truy cập nội dung độc quyền.

Quét mã QR hoặc nhấn vào nút để tải ứng dụng