Pháp thuật của Nông gia nhiều vô kể, được chia thành ba trường phái: Thiên Thời phái, Địa Lợi phái và Bản Ngã phái.
Thiên Thời phái tin vào “Tri thiên thời, định thiên thời, cải thiên thời”. Họ cho rằng điều kiện quan trọng nhất cho sự sinh trưởng của thực vật chính là thiên thời.
Thời thượng cổ, Huyền Hoàng đại lục từng trải qua “Thiên Tai Kỷ Nguyên”, thiên tượng vô cùng bất ổn. Một ngày có thể trải qua bốn mùa, một năm biển cả hóa nương dâu.
Cho đến hiện tại, Huyền Hoàng đại lục vẫn còn nhiều nơi có thiên tượng hỗn loạn như vậy. Ví dụ như dãy núi luôn cháy rực, băng hải vĩnh viễn không tan, hoặc có nơi sáng sớm nắng gắt đủ để làm tan chảy kim loại, nhưng tối đến lại lạnh giá đóng băng thành cương thi.
Những nơi không quá cực đoan cũng có thể xuất hiện “bốn mùa rối loạn”, “tiết khí đảo lộn”.
Vì vậy, Thiên Thời phái cho rằng hướng nghiên cứu của pháp thuật là hiểu rõ thiên thời, thay đổi thiên thời, ổn định thiên thời, tạo ra môi trường canh tác an toàn cho bách tính.
Điển tịch pháp thuật nổi tiếng nhất của họ là “Tiết Khí Lệnh”. Tu luyện thành thạo có thể điều chỉnh thiên tượng, định ra tiết khí địa phương.
Địa Lợi phái cho rằng thiên thời bất khả nghịch, thiên tượng bất khả cải. Thay vì cố gắng thay đổi thiên thời, hãy cải tạo hàn khổ chi địa thành phong thủy bảo địa, từ đó gieo trồng thực vật, dần dần mở rộng môi trường sinh sống.
Chỉ cần cải tạo thổ nhưỡng đủ màu mỡ, thì ngay cả thời tiết khắc nghiệt nhất cũng có thể khai hoa kết quả. Địa Lợi phái có những bí kíp như “Hậu Thổ Quy Nguyên Pháp”, “Địa Tạng Nguyên Môn Trận”, họ giỏi sử dụng công cụ và pháp trận, có quan hệ gần gũi với Công gia.
Còn Bản Ngã phái thì cho rằng, thiên thời địa lợi đều là ngoại vật, bản thân mạnh mới là thực sự mạnh. Bản Ngã phái tin rằng thực vật vốn dĩ đã là một kỳ tích, mang trong mình sức sống mãnh liệt có thể thích ứng với mọi môi trường.
Họ thu thập kỳ hoa dị thảo, thần mộc tiên chi khắp thiên hạ, chọn lọc và lai tạo, lặp đi lặp lại qua nhiều thế hệ để có được những hạt giống đủ sức chống lại mọi yếu tố bên ngoài.
Bản Ngã phái cho rằng pháp thuật nên phát triển theo hướng bồi dưỡng thực vật ngày càng mạnh mẽ. Điển tịch nổi tiếng nhất của họ là “Vạn Vật Sinh Trưởng Đồ”.
Hiện tại, Thiên Thời phái đang chiếm ưu thế, Địa Lợi phái và Bản Ngã phái chỉ đứng sau.
Trên đường đến Thần miếu, Triệu Hưng đã quyết định theo Thiên Thời phái, chủ yếu vì hắn không có điều kiện theo Địa Lợi phái và Bản Ngã phái.
“Hiện tại ta quá yếu, sau này có khả năng xa hành, có thể tìm kiếm một số trân bảo thời đại này như Dung Nham Địa Hỏa Liên, Thích Huyết Đằng, hoặc các loại ký sinh chủng, dị chủng được lưu giữ trong những cổ mộ thời Thượng Cổ.”
“Còn bây giờ... có gì dùng nấy vậy.”
Cốc Thành Thần miếu là Thần miếu cấp huyện. Bên trong thờ phụng những thần linh không phải truyền thuyết xa xôi, một phần nhỏ là nhân vật lịch sử, phần lớn là văn quan võ tướng đã qua đời của Đại Chu triều, được đưa vào Thần miếu Đại Chu vì khi còn sống dũng mãnh thiện chiến hoặc trị vì một phương có phúc.
Triều Thái Tổ có nhiều văn quan võ tướng được thờ phụng nhất. Ví dụ như ở chính điện mà Triệu Hưng đang thấy, thờ phụng “Đông Hồ Bá” thời Thái Tổ.
Ông sinh ra ở Đông Hồ, Cốc Thành, thời niên thiếu sống bằng nghề đánh cá. Khi Thái Tổ chinh phạt thiên quốc, thống nhất loạn thế, ông gia nhập dưới trướng Triệu Công, trở thành một xa phu và cuối cùng được phong làm Đông Hồ Bá.
Sau khi trở về quê hương, ông lại bán hết gia tài, sửa cầu lát đường, cải tạo quê nhà, thậm chí còn chủ động từ bỏ phần lớn ruộng đất cho lưu dân canh tác, khiến Cốc Thành từ một trấn nhỏ phát triển lên quy mô cấp huyện.
Sau khi ông qua đời, được đưa vào Thần miếu hưởng hương khói, trở thành một âm thần.
“Đông Hồ Bá thiện võ, ta cầu pháp, lại không tiện cầu ông. Thời kỳ này thích hợp với Tư Nông chức nghiệp phát triển hơn là các chức nghiệp khác. Ta đã phục dụng Đạo Thai Đan, nếu ông thấy nền tảng của ta tốt, cho rằng ta nên học võ, rồi ban ngẫu nhiên một bộ võ học bí tịch nào đó thì chẳng phải lãng phí thời gian sao.”
Triệu Hưng không vào điện, chỉ cắm hương bái lạy ở lò đồng bên ngoài, rồi định rời đi.
“Đông!”
Trong thần điện của Đông Hồ Bá, chuông đồng tự động vang lên, mang theo một ý niệm mạnh mẽ truyền rõ ràng vào tâm trí Triệu Hưng, như đang giữ lại, cũng như khuyên hắn đừng đi.
Sắc mặt Triệu Hưng cứng đờ, không ngờ lần đầu bái lạy lại gây ra chuyện. Đông Hồ Bá cư nhiên hiển linh chủ động giữ lại?
Đạo Thai Đan thật sự lợi hại như vậy sao... Triệu Hưng lại chắp tay cúi đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Haiz.”
Sau khi Triệu Hưng rời đi, tượng thần lại phát ra một tiếng thở dài như có như không.
Ti tư đang ngồi thiền trong điện có chút nghi hoặc nhìn ra ngoài, nhưng chỉ thấy trống rỗng không có ai. Lại ngẩng đầu nhìn tượng thần cũng không có bất kỳ chỉ thị nào, đành gãi đầu tiếp tục ngồi thiền.
Gặp sự cố này, Triệu Hưng cũng không dám tùy tiện bái lạy nữa. Hắn tăng tốc bước chân đến một thiên điện - Tào Khê Chân Quân Điện.
“Tào Khê, thời kỳ khai quốc, từng là Tịch Điền Lệnh ở Nam Dương quận, vì mạnh mẽ thúc đẩy ‘Quy Nguyên Thủy Xa’ của Công gia, lại tu sửa Bình Hồ Thập Tam Kênh, kết hợp với pháp trận Công gia để trị thủy, được xếp vào Nông gia Địa Lợi phái xuất sắc.”
“Tuy nhiên, ông thông hiểu nhiều lưu phái, có trước tác ‘Tào Khê Thuyết Nông Thư’, lại là một nhà thực hành, bái ông chắc không có sai sót gì.”
“Chính là ngài rồi.”
Triệu Hưng giao văn thư phê duyệt của huyện nha cho ti tư trông điện. Ti tư là chức vị của Ty Lễ Giám, quản lý quy trình tế lễ.
Đây là chức nghiệp mà người chơi gọi là “Phù Cơ”, là “Thần chức” thời kỳ đầu, vì chức nghiệp này có thể thỉnh thần nhập thân, triệu hồi âm thần chiến đấu.
Triệu Hưng từng muốn chuyển chức để trải nghiệm một lần, nhưng sau khi Vận Quốc vương triều sụp đổ, sức chiến đấu của chức nghiệp này giảm mạnh, ở phiên bản Phục Tô muốn trở nên mạnh mẽ rất khó khăn và phức tạp, nên hắn đành từ bỏ.
Hiện tại, hắn càng không thể vì một lần sảng khoái mà bỏ Tư Nông chức nghiệp để chọn thần chức tiền kỳ này.
“Văn thư không có vấn đề, sau khi vào trong, hãy ngồi xếp bằng trên bồ đoàn tĩnh tâm cầu nguyện.” Ti tư trông điện tuổi không lớn nhưng giọng điệu già dặn: “Nhớ kỹ, pháp bất khả cầu, có được đã là may mắn, nếu không có được, chứng tỏ thực lực của ngươi chưa đủ, lần sau lại đến, đừng sinh tạp niệm.”
Đây là nhắc nhở Triệu Hưng cầu pháp không thành đừng sinh ra chấp niệm hay oán niệm gì, vì âm thần rất nhạy cảm với những ý niệm có liên quan đến bản thân.
“Vâng, đa tạ ti tư.” Triệu Hưng hít sâu một hơi, bước vào Tào Khê Chân Quân Điện.