Logo
Chương 8: Phong Lôi Thảo Mộc

Triệu Hưng ngồi xuống bồ đoàn trước tượng thần, thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại, tâm không tạp niệm.

Không bao lâu, gió nhẹ thoảng qua mặt, kèm theo tiếng sấm rền vang.

Ngay sau đó, hắn lại cảm thấy mình đang đứng trong khu rừng nguyên thủy, sát cơ tứ phía.

Thủ điện ty nghi có chút cảm khái, nhìn về phía tượng của Cao Khê Chân Quân, rồi lại nhìn bóng lưng của Triệu Hưng: “Học cũng khá nhanh đấy chứ.”

Đợi đến khi tất cả dị tượng biến mất, Triệu Hưng mở mắt ra, trong đầu đã có thêm kiến thức về ba môn pháp thuật.

Đó là: Phong Khởi, Đả Lôi và Thảo Mộc Giai Binh.

Hai môn đầu tiên thuộc về Thiên Thời phái của Nông Gia, là tiểu kỹ năng tiền đề của Tiết Khí Lệnh; môn thứ ba có thể quy nạp vào đồ án Vạn Vật Sinh Trưởng của Bản Ngã phái.

Đời trước học pháp thuật, chỉ cần vỗ nhẹ vào sách kỹ năng là học được, còn bây giờ lại cần lĩnh hội tri thức thực sự, tiến hành hiểu sâu và học tập. Nhìn từ góc độ này, đám người chơi kia quả thật đều là kỳ tài trời sinh.

Ngồi một lúc, không thấy xuất hiện cảm giác huyền ảo như vừa rồi, biết rằng hiện tại mình chỉ học được đến đây, hắn đứng dậy, chắp tay vái: “Tạ ơn Chân Quân ban pháp.”

Phong Khởi: Tiến độ pháp thuật sơ cấp: (0/999)

Hiệu quả: Gọi đến một cơn gió lớn.

Đả Lôi: Tiến độ pháp thuật sơ cấp: (0/999)

Hiệu quả: Thi triển hành vân trước, có thể làm vang lên tiếng sấm trong mây.

Thảo Mộc Giai Binh: Tiến độ pháp thuật sơ cấp: (0/999)

Hiệu quả: Lấy thực vật làm binh, phát động tấn công.

Phong Khởi là pháp thuật độc lập, nhưng Đả Lôi lại cần thi triển Hành Vân trước.

Trước khi chuyển chức, kỹ năng này chỉ có âm thanh, không có lực sát thương, nhiều nhất chỉ có thể làm người ta giật mình.

Thứ thực sự có lực sát thương là Dẫn Lôi, có thể dẫn sấm từ trong mây để tiến công.

Thảo Mộc Giai Binh bản sơ cấp, cũng chỉ có cái tên là nghe ghê gớm.

Hiện tại, Triệu Hưng chỉ có thể sử dụng tài liệu thực vật đặc thù để chế tạo Thảo Binh. Muốn đạt tới cảnh giới “vô ngoại vật thi pháp”, chỉ cần vung tay lên là có thể khiến cỏ cây xung quanh trở thành binh lính, vẫn cần không ngừng để pháp thuật tiến giai.

Do còn chưa thi triển lần nào nên độ thành thục là 0.

Đại đa số nơi trong thành đều cấm pháp, để tránh quấy nhiễu dân chúng.

Đặc biệt là những tiểu lại như bọn họ, nếu không cẩn thận làm chiếc quần đùi người ta phơi bị gió thổi bay, hoặc làm ướt lúa giống của người ta, thì cứ chờ bị trừ lương đi! Gì cơ? Ngươi còn muốn được chuyển chính? Mau cút đi cho khuất mắt!

Muốn luyện tập, phải xuất thành, hoặc đến Ty Nông Giám.

Ty Nông Giám có bố trí địa tàng quy nguyên pháp trận, tiểu lại như bọn họ, có thể tùy ý sử dụng.

Đi qua cổng chào của Ty Nông Giám, có thể nhìn thấy một chiếc lâu thuyền cao khoảng năm sáu mét. Mũi thuyền là đầu rồng, rồng phun nước, có thể tưới tiêu ngàn dặm, buồm thêu chữ Ngư Cương, có thể thổi gió mạnh. Đây là một trong những bảo vật kinh điển của chức nghiệp Ty Nông.

Góc đông bắc của Ty Nông Giám cấp huyện cũng có không ít thứ tốt, trong kho bảo vật có trưng bày các bảo vật như Lưu Vân Phi Chu, Quy Nguyên Thủy Xa, Hoàng Kim Thoát Y, Bách Hoa Đẩu Lạp,...

Triệu Hưng biết rõ như vậy, là vì kiến trúc của quan phủ Đại Chu cơ bản đều theo kiểu chế định sẵn, nhớ rõ một cái, cơ bản là nhớ rõ tất cả.

Thêm nữa, đời trước hắn thường theo đoàn đội đi công chiếm huyện thành, mỗi lần vào thành việc đầu tiên chính là chạy đến Ty Nông Giám, ngay cả cơ quan mở ra, đường hầm bí mật đi như thế nào, Triệu Hưng cũng biết rõ ràng.

“Dừng lại, đây là kho bảo vật, cấm vào!” Đột nhiên một giọng nói quát lớn khiến Triệu Hưng giật mình.

Triệu Hưng vừa nhìn, phát hiện mình vô thức đi đến gần kho bảo vật. Nhìn ánh mắt của người gác cửa, hắn biết biểu cảm của mình lúc này chắc chắn là lén lút như đang làm chuyện xấu.

Haiz, bệnh nghề nghiệp lại tái phát rồi.

“Xin lỗi, tôi lỡ đi vào đây.” Triệu Hưng chắp tay xin lỗi, nén cơn kích động trong lòng, xoay người rời đi.

“Đừng vội, lên bờ rồi sẽ có tất cả.”

Tự an ủi một hồi, Triệu Hưng đi qua khu thảo dược, đến khu sân vườn dành cho quan viên chính thức ở.

Ty Nông Giám chính cửu phẩm Ty Nông, chỉ có một người.

Tòng cửu phẩm thì có vài người, phân quản các lĩnh vực như thương khố, thiết thị, tịch điền, bình hoài, quân thu.

Thành trì biên cương, còn thiết lập quân Ty Nông, chuyên đi theo quân đội, tạo ra môi trường có lợi cho đại quân.

Ty Nông chính cửu phẩm là chủ quan của Ty Nông Giám, thường không chỉ điểm cho tiểu lại, có thế lực có bối cảnh thì không nói.

Ty Nông tòng cửu phẩm, có nghĩa vụ chỉ điểm và giảng dạy.

Ty Nông tòng cửu phẩm của Cốc thành có đủ chín người, nhưng hiện tại chỉ có bảy người.

Mỗi người đều có một số lượng tiểu lại nhất định, vừa là thuộc hạ vừa là học trò.

“Huynh trưởng, huynh trưởng chờ ta với!” Triệu Hưng đang đi trong hành lang, phía sau chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.

Hắn quay đầu lại, thấy Trần Tử Dư và Tiền Đông đang đeo giỏ sau lưng.

“Sao hai người cũng đến sớm như vậy?”

“Huynh trưởng chẳng phải cũng như vậy sao?” Trần Tử Dư cười nói.

Tiền Đông giả vờ cao thâm nói: “Tử Dư xem này, ta đoán không sai mà, mấy ngày nay huynh trưởng quả nhiên lén dùng công sau lưng chúng ta, đến sớm như vậy để bái kiến Sất lão sư. Ủa? Khí sắc của huynh trưởng tốt hơn mấy ngày trước nhiều đó...”

Khóe miệng Triệu Hưng giật giật, có thể đừng nhắc đến khí sắc được không?

“Đừng nói nhảm nữa, mau đi thôi.”

Cấp trên kiêm lão sư của Triệu Hưng, tên là Tiết Văn Trọng, là người có nhiều tiểu lại dưới trướng nhất.

Không phải ông ta lợi hại gì, thuần túy là Tiết Văn Trọng vốn là người hiền lành nhất trong Ty Nông Giám.

Các Ty Nông khác chọn tiểu lại, tiếc thời gian không muốn nhận nhiều, hơn nữa vì thành tích, khi tuyển chọn sẽ cân nhắc đến gia thế và tư chất, chọn hết những mầm non tốt. Nếu dưới trướng có quan viên chính thức được thăng cấp, đó là thành tích của họ.

Tiết Văn Trọng thiện lương chất phác, chỉ biết làm việc, không hỏi tương lai, đồng nghiệp không muốn nhận những người có thân phận thấp kém, tư chất thô thiển, ông ta liền chủ động gánh vác nhiệm vụ, cho nên hơn năm trăm tiểu lại của Ty Nông Giám, lại có đến hai trăm linh bốn người bái dưới trướng Tiết Văn Trọng!

Dù lão Ty Nông đã tận tâm tận lực, nhưng đệ tử quá nhiều, ông ta cũng có chút không dạy xuể, phân phối đến mỗi người cũng sẽ ít đi, ngược lại như Lý Thừa Phong và những đệ tử con nhà giàu khác, được tận tình chỉ bảo, tiến bộ rất nhanh.

Đến tiểu viện của Tiết Văn Trọng, đã có bốn năm mươi người chờ ở trước sảnh.

Lão Ty Nông đang ở trên bục giảng giải Thiên Thời Bách Giải, mọi người lắng tai nghe, thỉnh thoảng có người đi ra đi vào cũng rón rén, cúi người gằm mặt.

Ty Nông tòng cửu phẩm đã có chỗ thần kỳ, hiện tại đã là lập hạ, nhưng trong sân đào vẫn nở rộ, ấm áp như mùa xuân.

Chỉ là thỉnh thoảng tiếng ho vang lên, chứng tỏ vị lão Ty Nông này dường như đã hơi già yếu.

“Tiết Ty Nông đã chín mươi tám tuổi, sức khỏe không được tốt lắm. Phúc lợi của quan viên thời Cảnh Đế không nhiều, tòng cửu phẩm được chúc phúc tăng thọ hai lần đã là tối đa, không biết còn sống được bao lâu.” Triệu Hưng thầm nghĩ.

“Lão Ty Nông à, năm nay ngài đừng chết nhé, nếu ngài chết, ta không có cấp trên để tiến cử, biết đi đâu tìm người đỡ ta một bước cuối cùng này? Lại phải thêm phiền phức.”

Không biết có phải lời cầu nguyện trong lòng của hắn phát huy tác dụng hay không, Tiết Văn Trọng quả nhiên không ho nữa, ngẩng đầu lên.

Ồ, hóa ra buổi giảng đã kết thúc, bước vào phần tự do thỉnh giáo rồi.