“Tất cả mọi người đều cho rằng tôi trốn ra ngoài chơi, chỉ có mỗi em gái của tôi cảm thấy không đúng. Con bé không tin những lời ma quỷ mà anh ta nói, biết tôi lành ít dữ nhiều, nhiều lần giằng co với Bạch Vi, muốn anh ta thả tôi ra.”
“Bạch Vi cực kỳ biến thái, anh ta đưa một hũ tro cốt giả cho em gái tôi, nói tôi đang ở trong đó.”
“Thứ trong hũ đó không phải tro cốt của tôi, cho nên không được tính là bằng chứng. Tôi đoán anh ta đưa hũ tro cốt kia cho con bé, muốn lừa con bé đến cảnh sát báo án. Để con bé từ có hy vọng biến thành tuyệt vọng, từ đó em gái tôi suy sụp.”
“Còn tro cốt chân chính của tôi bị hắn cho vào cái hũ này, phong ấn lại.”
“Tôi chỉ muốn giết chết người đàn ông này, để anh ta không bắt nạt em gái tôi.”
Cô gái nói đến đây, vừa khóc vừa cười, như điên như dại: “Nhưng mà em gái tôi không báo cảnh sát, cũng không dùng hũ tro cốt làm bằng chứng để chứng minh rằng tôi không mất tích, mà con bé đã đến sát hại Bạch Vi.”
“Con bé đặt một bức tranh cổ có nữ quỷ tóc tai bù xù trong nhà Bạch Vi.”
“Vào ban đêm, Bạch Vi bị nữ quỷ tra tấn rất nhiều lần ở trong mộng. Muốn chết cũng không được, mà muốn sống cũng không xong. Đến khi trời sáng, thế mà anh ta đã tắt thở.”
“Bây giờ tôi và Bạch Vi đều đã chết, nếu như tôi không gả cho anh ta, thì vĩnh viễn không thoát ra được, ngay cả tư cách đầu thai cũng không có.”
Cô ấy còn chưa nói đến chuyện, Bạch Vi còn đặt hũ tro cốt của bà nội anh ta bên cạnh mình, đoán chừng muốn bà nội khuyên mình chịu thua.
……………………
An Như Cố nghe xong, động tác trên tay dừng lại, mắt đột nhiên lóe sáng.
Chuyện cô gái này kể, sao nghe quen tai thế nhỉ?
Đây chẳng phải là vụ án cũ về Phương Nhược Thủy mà Lâm Vi Vũ đã kể cho cô sao?
Nghe nói Phương Nhược Thủy đặt tranh nữ quỷ vào phòng anh rể, dẫn đến hôm đó anh rể chết bất đắc kỳ tử, nên đã trở thành tội phạm trong danh sách truy nã. Vì trốn tránh sự truy bắt, thậm chí gia nhập U Đô. Bây giờ là tội phạm truy nã cấp A của Cục quản lý vụ án đặc thù.
Cô kQpXRḚ vtlKTWṃ định hỏi xem cô gái này có phải chị gái của Phương Nhược Thủy hay không.
Lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến một hồi tiếng kèn xô-na. Tiếng kèn rất to, xuyên thẳng vào màng nhĩ, đánh thẳng vào não mọi người.
Quỷ quái trong nhà nghe được tiếng kèn xô-na, sốt sắng cầm rổ của mình lên, vội vàng đứng thẳng dậy, dường như đang chờ đợi khách quý.
Kèn xô-na vang lên, bách quỷ đón dâu.
An Như cố đi ra cổng, nhìn ra phía xa, chẳng biết từ lúc nào, một đội đón dâu xuất hiện giữa đường lón. Có người gióng trống, có người khua chiêng, còn có người thổi kèn, chính giữa đội ngũ có một cỗ kiệu hoa rất lớn.
Mấy kẻ này mặt mũi trắng bệch, môi lại đỏ như máu, hình như đã đánh son, mặt cũng được phủ phấn. Bọn họ đi trên đường, nhưng chân không chạm đất mà lại lơ lửng giữa không trung.
Bọn họ không phải người, cũng không phải quỷ, mà là người giấy, cho nên tốc độ rất chậm.
Một đám âm hồn trong nhà nghe những âm thanh này, sợ hãi vô cùng.
“Trước đây, chúng tôi thường nhân lúc rằm tháng bảy rời khỏi Địa Phủ, muốn về thăm nhà, ăn thức ăn cung phụng. Nhưng hôm nay lại bị Quỷ Vương bắt ở đây, muốn chúng tôi giúp hắn đón dâu.”
“Anh ta còn nói, tân nương rất thích xem diễn xiếc. Nếu như không náo nhiệt, anh ta sẽ khiến chúng tôi hồn phi phách tán.”
“Nhưng tân nương không muốn gả, xử lý thế nào bây giờ?”
“Nếu như không gả, Quỷ Vương kia nhất định sẽ giết chết chúng tôi. Chi bằng ngài gả cho hắn đi, rồi lừa gạt hắn, thừa dịp rối loạn chạy trốn.”
Cô gái trong hũ tro cốt nghiến răng nghiến lợi, tuy trong lòng thấy bất bình, nhưng dần dần chuyển hướng: “Bạch Vi!”
Những người này là đoàn đón đâu, nhưng họ cũng chính là con tin.
Cô ấy không thể nào khoanh tay đứng nhìn người khác chết vì mình.
Cô gái gào khóc, rồi lại lẩm bẩm: “Nhược Thủy, chừng nào em đến cứu chị, chị không muốn ở đây, chị nhớ em lắm.”
Cô ấy hạ giọng khóc sướt mướt, cũng hiểu được em gái mình sẽ không đến. Cũng không phải em gái cô ấy không muốn đến, mà do Phương Nhược Thủy không đến được.
Linh hồn cô ấy bị phong ấn trong hũ tro cốt, ngăn chặn tất cả khí tức, ngay cả cảm ứng song sinh cũng bị che đậy hoàn toàn, càng đừng nói đến những phép thuật khác. Bạch Vi cũng biết chuyện này, nên mới dám lớn lối làm càn như thế.
Nội tâm cô ấy hy vọng mình hệt như ngọn nến trước đầu gió, bị dập tắt rồi sẽ tiêu tán không còn.
Bà lão ngồi tại chỗ, tay chống cằm, cực kỳ đau lòng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong không khí tràn ngập hơi thở tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông.
Nhưng lúc này, An Như Cố chợt từ ngoài cổng bước vào, trên tay còn mang theo một vật sống. Vật sống đầy lông vũ, kêu cục tác liên tục, ngọ nguậy cái đầu.