Nếu tên của hắn có thể được lưu giữ trên danh sách thí luyện trong hàng chục hoặc hàng trăm năm, thì tất cả những điều này sẽ rất đáng giá. Nhưng tên hắn còn chưa lưu được mấy năm trên danh sách thì sắp phải bị đá ra, những vất vả cực khổ mà hắn bỏ ra có khả năng chỉ là dã tràng xe cát, làm sao mà trong lòng hắn không sốt ruột được?
Lúc này, trong lòng Lục Hành Chu đã hối hận, lẽ ra ngay từ đầu hắn nên kịch liệt phản đối việc Lý Ngọc gia nhập môn phái.
Đồng thời, hắn cũng thầm nguyền rủa cái tên khốn kiếp đã bán đan dược giả cho Lý Ngọc. Nếu không có tên khốn kiếp kia, hiện tại Lý Ngọc vẫn chỉ có ba linh mạch, hoàn toàn không đủ thực lực để vượt huyễn cảnh thí luyện, càng không có khả năng một bước vượt đến vị trí đó.
Giờ phút này, Lục Hành Chu chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng, cầu nguyện Lý Ngọc chỉ có thực lực của vị trí thứ mười lăm trong danh sách thí luyện, đừng vượt huyễn cảnh thí luyện nữa…
Mặc dù thực lực hiện giờ của Lục Hành Chu đã mạnh hơn gấp vô số lần so với khi đó, thế nhưng đệ tử tầng Trúc Cơ không thể tham gia vào thí luyện của đệ tử tầng Luyện Khí. Một khi hắn bị người khác đá xuống, hắn cũng không còn cơ hội để khắc tên mình lên danh sách thêm lần nữa.
...
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Trong ba ngày này, mọi người trong phái Côn Lôn đều chú ý đến động tĩnh của Lý Ngọc.
Ba ngày trước, Lý Ngọc đã tạo ra một ký tích tạm thời, một bước tiến vào hạng mười lăm trong danh sách thí luyện, sau đó thì quay trở về biệt viện tại đỉnh Tử Vân, đóng cửa không ra ngoài suốt ba ngày.
Vô số người đang chờ đợi hắn tiếp tục tạo ra kỳ tích.
Rất nhiều đứa con kiêu ngạo của thế hệ trẻ phái Côn Lôn hy vọng Lý Ngọc có thể nhanh chóng ra khỏi núi, vượt thí luyện thêm nữa, tốt nhất có thể tiến vào trong top mười, khắc tên Lý Ngọc vào trong bia thí luyện.
Điều này không phải vì thấy Lý Ngọc tốt, mà vì cứ một ngày cái tên Lục Hành Chu vẫn còn ở trên bia đá, thì có thêm một ngày bọn họ cảm thấy chán ghét trong lòng.
Mấy trăm năm qua, tấm bia đó đã là thánh địa trong lòng vô số đệ tử Côn Lôn, cái tên đó đã phủ một lớp bụi của cái thánh địa này…
Đỉnh Tử Vân.
Biệt viện số chín mươi sáu.
Lý Ngọc đã không ra ngoài trong ba ngày qua, chứ đừng nói đến việc tham gia thí luyện, bởi vì hắn đã ngủ suốt ba ngày.
Đan dược có thể khôi phục pháp lực, nhưng không thể khôi phục năng lượng, sau ba ngày ngủ say, hắn lại tràn đầy năng lượng, thoải mái nằm trên chiếc ghế bập bênh trong sân, Chu Tử Tuyền đứng phía sau bóp vai cho hắn, Linh Nhi thì ở phía trước đấp bóp chân cho hắn, quả thực không còn gì gì thoải mái hơn.
Mỗi ngày một viên Khai Linh Đan, đứa nhỏ này càng ngày càng có linh tính, lực ấn của hai bộ móng vuốt không mạnh cũng không nhẹ, vừa đủ.
Chu Tử Tuyền vừa xoa bóp vai cho hắn, vừa hỏi: “Khi nào thì đệ lại vượt huyễn cảnh thí luyện nữa, tỷ và Linh Nhi sẽ đi cùng đệ.”
Lý Ngọc nói: “Chờ thêm hai tháng.”
Sau nhiều lần vượt thí luyện, Lý Ngọc hiểu khá rõ độ khó của thí luyện, cũng như thực lực của bản thân. Vị trí thứ mười lăm trong danh sách thí luyện chính là cực hạn hiện tại của hắn, trừ phi pháp lực của hắn tăng lên, nếu không hắn sẽ không thể nào tiến lên cao hơn nữa.
Nhưng hắn cũng không nóng vội, hắn tu luyện năm linh mạch, chuyện bước vào top mười thí luyện cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Chu Tử Tuyền nói với thái độ hơi buồn cười: “Hôm qua tỷ dẫn Linh Nhi đi dạo, có một số sư huynh còn tiến tới chào hỏi tỷ, hỏi khi nào thì đệ lại vượt huyễn cảnh thí luyện nữa, còn nói nhất định phải đá cái tên Lục Hành Chu kia ra khỏi danh sách. Hình như vị sư huynh họ Lục kia không được lòng của các đệ tử môn phái lắm…”
Lý Ngọc cùng nàng tán gẫu một hồi, chuông nhỏ ngoài cửa đột nhiên vang lên ba hồi.
Lý Ngọc bước ra khỏi pháp trận, nhìn thấy ba bóng người đang đứng ở cửa.
Một nam hai nữ, hắn không biết ai.
Chàng trai đứng giữa trông khoảng hơn hai mươi tuổi, không cao, tướng mạo tuấn tú, khóe miệng nhếch lên nụ cười, cho người ta cảm giác là một lãng tử bất cần đời. Hai cô nương bên cạnh cũng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng dù là về ngoại hình hay dáng người thì cả hai đều kém hơn Chu sư tỷ rất nhiều.
Hai cô nương trẻ tuổi khoác tay của chàng trai, cử chỉ khá thân mật.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Lý Ngọc nhìn thấy chàng trai này, nhưng hắn lại khá quen thuộc với gương mặt đó. Lý Ngọc tìm kiếm một hồi trong trí nhớ của mình, nhanh chóng tìm thấy thân phận của chàng trai này trong cuốn tiểu sử nhân vật. Lãng tử Hoa Vân, cũng giống như Hứa sư tỷ và Lục Hành Chu, một trong bảy người con của Côn Lôn, ngoài sức mạnh và tài năng vượt trội, tên này còn có bảy người song tu với mình, khi đó hắn đã khiến Lý Ngọc cảm thấy ngưỡng mộ không thôi.