Logo
Chương 164: Mọi người đều quan sát

Đó là lý do tại sao Lý Ngọc rất ấn tượng với người này.

Hoa Vân nhìn Lý Ngọc và cười nói: “Tai nghe không bằng mắt thấy, người có vẻ ngoài tuấn tú hơn ta trong Côn Lôn chẳng bao nhiêu, Lý sư đệ là một trong số đó.”

Lý Ngọc khiêm tốn nói: “Hoa sư huynh đánh giá quá cao rồi.”

Hoa Vân lấy ra một cái bình ngọc từ trong tay áo, tùy tiện ném cho Lý Ngọc, nói: “Lần đầu gặp mặt, chỉ là một chút quà nhỏ, không đáng để ý đến.”

Lý Ngọc nhìn năm viên Thông Mạch Đan trong bình ngọc, sửng sốt một chút, nói: “Hoa sư huynh, cái này...”

Hoa Vân nhìn Lý Ngọc, mỉm cười nói: “Từ lâu ta đã không thuận mắt với cái tên họ Lục kia, ngươi hãy nhanh chóng nâng cao tu vi của mình, đá cái tên Lục Hành Chu kia ra khỏi bia thí luyện. Mỗi lần nhìn thấy cái tấm bia đó, ta càng nổi cơn giận…”

Không để cho Lý Ngọc có cơ hội từ chối, hắn hai tay ôm eo hai nữ nhân, xoay người rời đi. Đi được mấy bước, còn quay đầu nói với Lý Ngọc: “Ngươi hãy tranh thủ thời gian, đừng để cho sư huynh ta đây thất vọng…”

Lý Ngọc nhất thời không nói nên lời.

Trong cuốn sách có nói, lãng tử Hoa Vân, hành vi phóng đãng, bất cần đời, đúng thực sự không phải tùy tiện mà viết ra như thế. Hắn ném Thông Mạch Đan ra rồi bỏ đi, thậm chí không cho Lý Ngọc một cơ hội để cảm ơn hắn, người bình thường không thể làm ra chuyện như vậy.

Tuy nhiên, nhân duyên trong tông môn của Lục Hành Chu quả thực rất tệ…

Chu Tử Tuyền đứng ở cửa, nhìn bóng lưng của Hoa Vân, hỏi Lý Ngọc: “Người đó là ai?”

Có thể thấy ấn tượng của nàng đối với Hứa Vân không tốt lắm.

Lớn lên trong một gia đình có học, cha mẹ yêu thương, gia đình hòa thuận, điều nàng mong đợi chính là tình yêu đẹp của một đôi trai gái đến cuối đời, hiển nhiên nàng không có ấn tượng tốt với những tên nam nhân một dạ hai lòng.

Lý Ngọc cất bình đan dược đi và nói: “Đó là Hoa Vân, Hoa sư huynh. Giống như Hứa sư tỷ vậy, huynh ấy cũng là một trong bảy người con của Côn Lôn, đây là lần đầu tiên ta gặp mặt.”

Chu Tử Tuyền lắc đầu và nói: “Vị sư huynh này, trái ôm phải ấp, đa tình giống như cái họ của huynh ấy. Tỷ vẫn cảm thấy, cả đời này chỉ cần có một vị đồng tu là đã đủ rồi…”

Đang nói, nàng chợt nghĩ đến một chuyện.

Với mối quan hệ giữa Lý Ngọc và Khương sư muội, nếu họ muốn ở bên nhau, nàng ấy không có cơ hội nào cả.

Lý Ngọc còn chưa kịp trả lời, nàng đã vội vàng bổ sung: “Nếu như đều là thật lòng, hai người cũng được…”

...

Hoa Vân đưa cho Lý Ngọc năm viên Thông Mạch Đan, thế nhưng Lý Ngọc không dùng chúng ngay.

Hắn đã bị tổn thất một lần, không thể nào lại tổn thất lần hai tại cùng một chỗ. Ngoại trừ đan dược tự mình làm ra, hắn chỉ nhận hàng thật từ cửa hàng của tông môn, còn đồ mà người khác đưa cho hắn, hắn đều có đôi phần cảnh giác.

Năm viên đan dược này, nhìn từ bề ngoài, không thể nghi ngờ, đây đúng là Thông Mạch Đan, nhưng lần trước hắn đã nhìn lầm, lần này cũng có khả năng sẽ nhìn lầm. Tuy rằng giữa hắn và Hoa Vân không có ân oán gì, đối phương cũng không có lý do gì để hại hắn, nhưng để đảm bảo an toàn, Lý Ngọc định sẽ tìm người xem xét.

Mặc dù hắn không biết nhiều người trong phái Côn Lôn, nhưng hắn vẫn có thể tìm một người đáng tin cậy để kiểm tra đan dược.

Sau khi nói chuyện với Chu Tử Tuyền, Lý Ngọc nhanh chóng bay khỏi đỉnh Tử Vân.

Mấy ngày nay, rất nhiều đệ tử phái Côn Lôn đều chú ý tới nhất cử nhất động của hắn, thấy Lý Ngọc cuối cùng cũng rời khỏi đỉnh Tử Vân, bọn họ lập tức vui mừng chạy tới đỉnh Thông Thiên, nhưng phương hướng Lý Ngọc bay tới không phải đỉnh Thông Thiên, lập tức khiến nhiều người thất vọng.

Đỉnh Cửu Hoa.

Lý Ngọc đứng ở cửa đỉnh, sau khi được đệ tử bảo vệ đỉnh thông báo, một bóng người xuất hiện ở trước mặt hắn.

Triệu Vô Lượng kinh ngạc nhìn Lý Ngọc và hỏi: “Lý sư đệ, sao đệ không vượt huyễn cảnh thí luyện mà lại đến nơi này?”

Lý Ngọc lấy ra một bình ngọc, cười nói: “Thứ hạng đó đã là giới hạn thực lực của ta, vừa nãy ta được mấy viên Thông Mạch Đan, muốn nhờ Triệu sư huynh xem giúp những viên đan dược này có vấn đề gì không…”

Trong bình ngọc có năm viên Thông Mạch Đan, thấy rõ không phải mua từ tông môn, cẩn thận một chút cũng là hợp lý.

Triệu Vô Lượng dẫn Lý Ngọc đến đỉnh Cửu Hoa, để hắn ngồi trong cung điện một lúc, còn Lý Ngọc thì thưởng thức một tách linh trà. Một lúc sau, Triệu Vô Lượng mang đan dược đi vào và nói với Lý Ngọc: “Ta đã nhờ hai vị luyện đan sư tam phẩm xem qua rồi, những viên đan dược này không có vấn đề gì cả.”

Lý Ngọc nhận lấy đan dược và nói: “Làm phiền Triệu sư huynh rồi.”

Triệu Vô Lượng cười và nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, không có gì phiền phức.”

Lý Ngọc đang định cất đan dược đi, ánh mắt chợt quét qua, hắn hơi sửng sốt. Khi hắn đưa đan dược cho Triệu Vô Lượng, trong bình chỉ có năm viên, nhưng khi Triệu Vô Lượng trả lại, trong bình lại biến thành tám viên.