Rầm!
Lục Hành Chu đập mạnh linh loa trên sàn, mặt tái mét. Lý Ngọc trực tiếp vào thẳng top mười trong danh sách thí luyện thì thôi đi, đằng này mỗi một lần chỉ tiến lên một hạng, trái tim của Lục Hành Chu từng chút một rơi xuống vực sâu.
Cảm giác bị nướng trên lửa một cách chậm rãi thế này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Thà một lần dứt khoát cho xong.
…
Đỉnh Thông Thiên.
Đại điện thí luyện.
Khi Lý Ngọc đi ra khỏi không gian thí luyện, lập tức có người nói cho hắn kết quả. Xung quanh hắn rất ồn ào, các bàn tay đồng thời vươn ra về phía hắn, trên mỗi cánh tay đều cầm một ngọc bài thí luyện.
“Lý sư đệ, ta đã chuẩn bị ngọc bài thí luyện cho đệ rồi!”
“Lý sư đệ, dùng của ta.”
“Dùng của ta, dùng của ta!”
“Lý sư đệ, mau vào đi!”
…
Đối mặt với sự thúc giục của mọi người, Lý Ngọc nuốt mấy viên đan dược, sau đó nói: “Đừng vội, đừng vội, để ta nghỉ ngơi chút đã…”
Pháp lực của hắn cùng lắm cũng chỉ tương đương với đỉnh cao Luyện Khí của hai linh mạch, không bằng người có ba bốn linh mạch, tiến vào huyễn cảnh thí luyện không phải chuyện dễ dàng, mỗi lần đều phải dốc toàn lực, bắt buộc phải đợi thể lực và pháp lực được phục hồi hoàn toàn.
Đan dược mà Lý Ngọc sử dụng đều là đan dược cực phẩm tự chính tay hắn luyện chế ra. Sau một hồi điều chỉnh trạng thái, tiện tay nhận ngọc bài thí luyện của một vị đệ tử đưa tới, lần nữa bước vào không gian thử luyện.
Lúc này, tất cả mọi người trong đại điện đều bất giác điều chỉnh nhịp thở chậm lại, chờ đợi sự xuất hiện lần nữa của Lý Ngọc.
Có nhiều người không bao giờ rời mắt khỏi danh sách thí luyện.
Chỉ cần Lý Ngọc vượt qua thí luyện, tên của hắn trong danh sách sẽ lập tức có biến động.
Thời gian cứ trôi qua theo từng nhịp thở.
Tất cả bọn họ đều căng thẳng thay Lý Ngọc.
Trong khoảnh khắc nào đó, trên danh sách thí luyện có một tia sáng lóe lên, cái tên lại có dấu hiệu động đậy.
Sau một khắc, tên của Lý Ngọc lại tiến thêm một bậc.
Vị trí thứ mười một trong danh sách thí luyện.
Nếu tiến thêm một bậc nữa, hắn sẽ có thể lọt vào top mười của danh sách thí luyện, và trở thành một trong mười người mạnh nhất của tầng Luyện Khí của phái Côn Lôn trong hàng nghìn năm trở lại đây.
“Thứ mười một…”
Một tên đệ tử không khỏi hoan hô, nhưng hắn còn chưa nói xong, chữ “Lý Ngọc” đã lặng lẽ tiến thêm một bậc, sau đó tên của Lý Ngọc đột nhiên được phóng to ra gấp mấy lần. Mà ở vị trí vốn dĩ này, cái tên “Lục Hành Chu” đầu tiên nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó lùi lại một bậc, trở thành thứ mười một.
Mười cái tên hàng đầu trong danh sách thí luyện là chữ phóng to dễ thấy, những cái tên sau top mười đều sẽ bị thu nhỏ lại mấy lần.
Sau một lúc im lặng, trong đại điện, âm thanh lập tức bùng nổ.
“Hạng mười!”
“Không ngờ hắn thực sự có thể tiến vào trong top mười!”
“Không thể tin được, quả là không thể tin được!”
“Cuối cùng ta không cần phải nhìn thấy cái tên kia nữa rồi!”
“Lý sư huynh thật uy vũ!”
...
Biết hôm nay Lý Ngọc sẽ tiến vào danh sách thí luyện, đệ tử khắp nơi lần lượt chạy đến đỉnh Thông Thiên, trong đại điện đã chật kín. Lúc này, vô số người đồng thanh kêu lên, thanh âm lớn đến mức cả hội trường rung chuyển.
Con linh cầm lơ lửng trên đỉnh Thông Thiên bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình, thậm chí quên cả vẫy cánh, từ trên trời rơi thẳng xuống.
Mấy đệ tử Côn Lôn đi ngang qua đỉnh Thông Thiên, thân thể đang ngự không cũng bị dao động không ít, khó khăn lắm mới có thể ổn định trở lại, ngơ ngác nhìn xuống, thấp giọng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói của rất nhiều đệ tử trong tầng Luyện Khí, dưới sự gia trì của pháp lực, vô cùng xuyên thấu.
Lúc này, giọng nói của họ vang vọng khắp hang Côn Lôn.
Trên một số ngọn núi cách đỉnh Thông Thiên không xa, có những luyện đan sư đang pha chế đan dược, họ bị âm thanh làm cho sợ hãi, pháp lực của họ dao động và khói đen đột ngột bốc lên từ lò luyện đan.
Còn có phù sư đang vẽ bùa, cổ tay chợt dao động, tấm bùa lập tức bị phế.
Nghe được những tiếng động ồn ào truyền tới từ bên ngoài, trong lòng bọn họ chợt kinh hãi: “Tại sao bên ngoài lại loạn như vậy, lẽ nào Ma đạo đã đánh vào rồi ư?”
Đỉnh Ngọc Hư.
Toàn bộ đỉnh Ngọc Hư đều bị kết giới bao phủ, cho nên tiếng nói bên ngoài không thể truyền tới, nhưng Lục Hành Chu vẫn nghe được những tiếng kêu điên cuồng đó của đỉnh Thông Thiên từ trong linh loa.
“Hạng mười trong danh sách thí luyện...”
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, yếu ớt ngồi xuống ghế.
Cho đến tận bây giờ, trong lòng hắn vẫn cảm thấy đây không phải là sự thật.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ được, nửa năm trước, người mà hắn không thèm để mắt tới, lại có thể chỉ trong vòng nửa năm trưởng thành đến trình độ như vậy, thậm chí còn xóa đi cái tên mà hắn đã vất vả để lại trong bia thí luyện…