Đan dược cấp năm là khái niệm gì, đó là đan dược chỉ có luyện đan sư ngũ phẩm mới có thể luyện chế ra được. Luyện đan sư tứ phẩm thì được xưng là tông sư luyện đan, ít nhất cũng cần tu vi tầng Nguyên Anh. Những luyện đan sư ở cấp độ này, cả thế giới tu tiên không nhiều cũng không ít, vừa đủ mười người. Trong đó có tám người ở Côn Lôn, một người ở Thiên Đạo tông, một người ở Nga Mi.
Về phần luyện đan sư ngũ phẩm, trước tiên cần có tu vi tầng Hóa Thần, mà trong các môn phái của giới tu tiên gộp lại, những người mạnh trong tầng Hóa Thần có thể không nằm trong số ít, tuy nhiên luyện đan sư ngũ phẩm, tuyệt đối chỉ đếm được trên một bàn tay.
Lý Ngọc không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác ngoài việc chưởng giáo của phái Côn Lôn bị điên rồi khi lại thưởng đan dược mà chỉ luyện đan sư ngũ phẩm mới có thể dùng tới trong cuộc tranh tài mà mỗi năm đều có này.
Ngô Thông nhìn hắn và cười một cách thần bí, nói: “Đúng vậy, ngươi nghe không lầm. Phần thưởng lần này trong cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm chính là Dựng Anh Đan cấp năm, có thể giúp cho những người tu hành tầng Kim Đan hậu kỳ rút ngắn nút thắt, trực tiếp ngưng kết Nguyên Anh…”
Hắn kéo Lý Ngọc sang một bên, nói với giọng thầm bí: “Ta đã bỏ ra một nghìn linh tệ để hỏi thăm chuyện này từ một đệ tử của đỉnh Ngọc Hư. Thông thường thì ta sẽ không dễ dàng tiết lộ chuyện này cho người khác, nhưng chính vì ngươi…”
Sau đó, hắn lại nói: “Kể ra thì, chuyện này cũng có liên quan đến ngươi.”
Lý Ngọc sửng sốt một chút: “Đến ta?”
Ngô Thông nói: “Nói chính xác là có liên quan đến Khương sư muội.”
Chuyện có liên quan đến Khương Ly, hiển nhiên Lý Ngọc phải hỏi cho ra lẽ, hắn thúc giục: “Mau nói cho ta nghe. Nếu sau này thiếu Bảo Nguyên Đan, ta sẽ tặng miễn phí cho ngươi vài bình…”
“Vậy thì ta cảm tạ trước.” Ngô Thông cười nói, “Thực ra chuyện này vốn là tranh chấp giữa hai vị tổ sư tầng Nguyên Anh hậu kỳ. Trong tông môn, chỉ còn lại một viên Dựng Anh Đan cấp năm, hai vị tổ sư tầng Nguyên Anh hậu kỳ này đều muốn giành lấy nó cho đệ tử và hậu nhân của mình. Hai vị tổ sư này có địa vị rất cao trong tông môn, chưởng môn thực sự không biết phải làm thế nào, dù cho ai đi nữa thì chưởng môn cũng khó mà giải thích với người còn lại. Do đó, chưởng môn đã dứt khoát lấy viên Dựng Anh Đan này làm phần thưởng cho cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm, thực ra cũng là để hai vị tổ sư tầng Nguyên Anh hậu kỳ này tự đi giành lấy…”
Ngô Thông nói với giọng điềm tĩnh: “Hai vị tổ sư tầng Nguyên Anh này, trong đó có một vị chính là sư tôn của Khương sư muội, tổ sư Huyền Chân của đỉnh Ngọc Châu, tổ sư muốn giành viên Viên Dựng Anh Đan này cho Khương sư muội. Vị còn lại thì là tổ sư Thái Nhất của định Ngọc Linh, tổ sư Thái Nhất là lão tổ tông của gia đình họ Lục, tổ sư muốn chừa viên Dựng Anh Đan này cho Lục Hành Chu, dù sao thì thiên phú của Lục Hành Chu vẫn không thể nào so được với Khương sư muội, chỉ dựa vào bản thân hắn, nhất định không thể nào kết Anh thành công...”
Khi Lý Ngọc trở lại đỉnh Tử Vân, hắn nhìn thấy một đệ tử Côn Lôn đang đứng ở cổng của biệt viện.
Trông tuổi tác không lớn, mặc đồng phục học đồ luyện đan. Lý Ngọc có gặp qua hắn một lần khi tham gia cuộc khảo hạch luyện đan sư nhất phẩm ở đỉnh Lăng Vân, hắn là đệ tử chấp sự của bên đó.
Thấy Lý Ngọc trở về, đệ tử chấp sự tiến lên một bước, cung kính nói: “Lý sư huynh, nửa tháng nữa tông môn sẽ tổ chức cuộc tranh tài giữa các luyện đan sư nhất phẩm, xin hỏi huynh có muốn tham gia không?”
Mặc dù luyện đan sư trong phái Côn Lôn khá nhiều, nhưng hầu hết đều là học đồ, luyện đan sư nhất phẩm chính cống chỉ không tới một nghìn người.
Do đó, trong cuộc tranh tài của các luyện đan sư nhất phẩm, không cần phải tiến cử, thường chỉ cần là luyện đan sư nhất phẩm thì đều có tư cách tham gia. Nhóm phụ trách cuộc tranh tài trong tông môn sẽ nhắc trước nửa tháng, phái các đệ tử chấp sự đi và hỏi xác nhận với từng vị luyện đan sư.
Lý Ngọc suy nghĩ một chút, hỏi: “Trong cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm này có phần thưởng gì vậy?”
Đệ tử chấp sự đáp: “Dựa theo thông lệ của những năm trước, ba người đứng đầu trong cuộc tranh tài đều sẽ nhận được Thác Mạch Đan, còn những thứ hạng dưới nữa thì phần thưởng là lò luyện và linh tệ.”
Đệ tử chấp sự hiển nhiên không biết về chuyện Dựng Anh Đan, nhưng Lý Ngọc cũng không nghi ngờ năng lực tình báo của Ngô Thông. Những lời mà Ngô Thông nói, giống như có lỗ trống thì gió mới vào.
Không chút do dự, Lý Ngọc mỉm cười và nói với đệ tử chấp sự: “Ta sẽ tham gia.”
...
Đỉnh Ngọc Hư.
Trong động thiên Côn Lôn có hơn một nghìn ngọn núi lớn nhỏ, ngọn núi Ngọc Hư là ngọn núi chính duy nhất, có linh khí nồng đậm nhất, cũng là nơi mà các đời chưởng giáo, chân nhân tu hành.