Logo
Chương 178: Mạng lưới quan hệ của Lý Ngọc

Lúc này, tại đỉnh Ngọc Hư, bên trong đại điện, tràn ngập một bầu không khí lạnh lẽo.

Người phụ nữ trung niên mặc đồ cung trang, vẻ mặt hung hăng, chỉ vào một người đàn ông trung niên khác mặc đạo bào với sắc mặt tái nhợt, tức giận nói: “Vương Đạo Huyền, đệ có ý gì vậy!”

Người đàn ông trung niên thở dài nói: “Sư tỷ, Dựng Anh Đan chỉ có một viên, tỷ muốn có, Thái Nhất sư huynh cũng muốn có. Thân là chưởng giáo, dù ta cho ai đi nữa cũng đều khó tránh khỏi sự thiên vị. Ta làm vậy vì cũng không còn cách nào khác, đệ tử của hai người cạnh tranh công bằng, bên nào thua thì cũng không được oán trách bên còn lại.”

Người phụ nữ trung niên hiển nhiên không hài lòng với cách làm này, lạnh lùng nói: “Đồ đệ của ta đều là người tu luyện công pháp, làm sao có thể giống với luyện đan sư, đệ làm vậy là công bằng đấy à?”

“Sư muội nói vậy là không đúng.”

Bên cạnh hai người, ông lão mặc bộ thanh y nãy giờ không lên tiếng, nhẹ nhàng nói: “Đỉnh Ngọc Châu không giống với luyện đan sư, vậy lẽ nào đỉnh Ngọc Hư của ta lại giống. Muội giữ lại hai trăm viên Thông Mạch Đan vì đệ tử của mình, các sư huynh không ai kêu ca gì, nhưng tài nguyên của môn phái không phải chỉ chuẩn bị cho một người duy nhất. Lẽ nào phải đưa Dựng Anh Đan cho muội thì mới gọi là công bằng?”

“Lục Thái Nhất, huynh có tư cách nói ra câu này sao. Huynh đã vì hậu bối của gia tộc mà tồn trữ rất nhiều tài nguyên của môn phái, huynh tưởng mọi người không nhìn thấy à. Nếu không phải vì huynh, với thiên phú của hắn, có thể trở thành một trong bảy đứa con của Côn Lôn được sao, có thể bước vào bia thí luyện được sao?”

“Sư muội, đồ đệ của muội thiên phú siêu phàm, ngưng kết Nguyên Anh là chuyện tất yếu, viên Dựng Anh Đan này, muội không thể nhường lại cho ta được hay sao?”

“Dựa vào cái gì mà ta phải nhường lại cho huynh, với thiên phú của hậu bối kia, kể cả có kết Nguyên Anh thì đời này cũng không trông mong gì Hóa Thần, chỉ lãng phí đan dược mà thôi. Vậy chi bằng để cho Khương Nhi sớm kết Anh, cho con bé có cơ hội xông lên phá Hư…”

“Đủ rồi!”

Hai người không thể ngừng tranh cãi về vấn đề này, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng không thể nhịn thêm được nữa, sau khi mắng xong, ông ấy lạnh lùng nói: “Đây là đỉnh Ngọc Hư, hai vị tổ sư tầng Nguyên Anh cãi nhau ầm ĩ, còn ra thể thống gì nữa. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, Dựng Anh Đan chỉ có một viên, nếu như hai người đều muốn, vậy thì dựa vào bản lĩnh của hai người, thua rồi cũng không được oán trách người khác!”

Nói xong, ông ấy cũng không thèm để ý tới hai người bọn họ, phất tay áo rời khỏi đại điện.

Đi đến một quảng trường phía sau điện, ông ấy mới thở dài một hơi, than thở: “Làm chưởng giáo khó thật, cái này không đúng, cái kia không đúng, sớm biết vậy, năm đó đã không làm chưởng giáo rồi, ai muốn làm thì làm đi…”

Trên quảng trường, một thiếu nữ mặc y phục trắng, đeo khăn che mặt, đứng giữa những con tiên hạc, mặc cho bọn chúng mổ linh rượu gạo trên tay mình.

Người đàn ông trung niên nhìn nàng hỏi: “Ngươi cảm thấy, viên Dựng Anh Đan này, nên cho ai?”

Cô nương nhìn tiên hạc trước mắt, nói với giọng nhàn nhạt: “Không biết.”

“Nếu như ngươi là chưởng giáo Côn Lôn thì sao?”

“Ta không làm.”

Thiếu nữ trả lời dứt khoát, không thừa một chữ nào.

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên lộ ra vẻ u sầu, ông ấy cũng bất lực với đệ tử thân truyền này. Một lòng tu hành, không màng thế sự, khi ở tầng Trúc Cơ, Kim Đan, tốc độ tu hành rất nhanh, nhưng sau khi lên được Nguyên Anh, nàng phải sống thế nào...

Đến lúc đó, e rằng phải vứt bỏ đi khuôn mặt già nua này, dẫn nàng đi một chuyến đến Nga Mi…

Đỉnh Ngọc Châu.

Thủ tọa đi tìm chưởng giáo, khi trở về sắc mặt rất tệ, khiến cho các đệ tử và các trưởng lão trên đỉnh Ngọc Châu đều run sợ, trong lòng thấp thỏm không thôi, sợ rằng nếu làm không tốt chuyện gì đó sẽ bị bà ấy mắng một trận.

Ở Côn Lôn, tổ sư Huyền Chân nổi tiếng nóng nảy, ngay cả chưởng giáo Chân Nhân cũng phải nhường bà ấy ba phần.

Mà các đệ tử trong đỉnh Ngọc Châu, ngày thường cũng đều rất sợ tổ sư Huyền Chân.

Trong một đại điện lớn, một người phụ nữ trung niên vẻ mặt ủ rũ nói: “Cái gì mà công bằng, huynh ấy chỉ muốn làm ta xấu hổ, đỉnh Ngọc Châu thì lấy đâu ra luyện đan sư chứ?”

Mặc dù Côn Lôn nổi tiếng thuật luyện đan trong giới tu tiên, nếu so với các môn phái lớn khác, Côn Lôn là nơi có nhiều luyện đan sư nhất, nhưng cũng không phải mỗi đỉnh đều có người học luyện đan, hầu hết mọi người vẫn lấy việc tu pháp làm chính.

Đỉnh Ngọc Châu không phải là đỉnh chuyên luyện đan, mấy trăm đệ tử ai nấy cũng đều tu pháp, kể cả có luyện đan sư đi nữa thì cũng chỉ là luyện cho vui. Đừng nói gì mà đoạt giải trong cuộc tranh tài luyện đan sư, ngay cả top một trăm e rằng cũng không vào nổi.