Logo
Chương 180: Mạng lưới quan hệ của Lý Ngọc 3

Lấy viên đan dược cấp năm này làm phần thưởng cho cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm, mặc dù cách làm này của chưởng giáo Chân Nhân khá qua loa, nhưng dưới tình huống tiến thoái lưỡng nan, trốn tránh trách nhiệm và đùn đẩy mâu thuẫn chưa chắc là một biện pháp tốt.

Hứa Khuynh Tâm nghĩ tới điều gì đó, và hỏi Lý Ngọc: “Lý sư đệ có tham gia cuộc tranh tài luyện đan lần này không?”

Lý Ngọc mỉm cười nói: “Ta cũng báo danh rồi, tuy nhiên ta chỉ mới thăng cấp làm luyện đan sư nhất phẩm không lâu, quan trọng là tham gia…”

Hứa Khuynh Tâm an ủi Lý Ngọc, nàng nói: “Không sao đâu, Lý sư đệ vẫn còn trẻ, sau này vẫn còn cơ hội.”

Độ khó trong cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm không giống như trong cuộc tranh tài học đồ. Một số những người ưu tú trong đó đã sở hữu năng lực luyện chế đan dược cấp hai nhập môn, chỉ là vẫn chưa thông qua khảo hạch luyện đan sư nhị phẩm. Những người này luyện chế đan dược cấp một giống như tiện tay nhặt vậy, xác suất ra cực phẩm rất cao.

Hứa Khuynh Tâm không nghĩ rằng Lý Ngọc có thể lấy được viên Dựng Anh Đan kia. Dù sao thì hắn cũng chỉ mới trở thành luyện đan sư nhất phẩm được vài tháng, đan dược cấp một mà hắn luyện chế vẫn chưa hoàn hảo, trừ khi hắn có thể bước vào giới thiên nhân một lần nữa khi đang cạnh tranh vòng cuối, tuy nhiên có thể thấy rõ là không có khả năng…

Lý Ngọc và Hứa Khuynh Tâm vừa trò chuyện vừa bay, rất nhanh đã đến đỉnh Thúy Vi.

Trước cổng đỉnh Thúy Vi, Lý Ngọc gặp một người quen.

Hứa Khuynh Tâm phát hiện ra rằng Lục Hành Chu cũng ở đỉnh Thúy Vi, trong lòng nàng hơi chùn xuống, xem ra người bên đỉnh Ngọc Hư lại đến trước rồi.

Khi Lục Hành Chu nhìn thấy Lý Ngọc, có thể nói là kẻ thù gặp nhau, vô cùng đố kỵ.

Tuy rằng hắn không có thâm thù đại hận với Lý Ngọc, nhưng mới đầu vì có thể bước vào được trong danh sách thí luyện, hắn đã vất vả ép chế tu vi của mình trong hai năm, vậy mà Lý Ngọc chỉ dùng ba ngày là có thể xóa sạch khoảng thời gian hai năm kia của hắn. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi…

Mấy ngày qua, hắn khó khăn lắm mới gạt chuyện này sang một bên, giờ khi nhìn thấy khuôn mặt của Lý Ngọc, lại khiến hắn nhớ đến nỗi hận thù kia.

Nhưng việc chính quan trọng hơn, hắn đè nén cảm xúc trong lòng trước, chắp tay hướng về phía một người đàn ông trung niên nói: “Trần sư huynh, chuyện này đành phải nhờ huynh rồi, ta không quan tâm chuyện có thành hay không, nhưng đỉnh Ngọc Linh sẽ chuẩn bị một phần quà, nếu như Trần sư huynh có thể giành giải nhất, tổ sư sẽ tận tay chuẩn bị một phần quà hậu hĩnh cho huynh…”

Trong lòng của Hứa Khuynh Tâm cảm thấy không ổn, Trần Thuật của đỉnh Thúy Vi là nhân tài kiệt xuất tron giới luyện đan sư nhất phẩm của tông môn, sở hữu trình độ luyện chế đan dược cấp hai nhập môn, từng giành hạng nhất rất nhiều lần trong cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm, và cũng là ứng cử viên nổi tiếng cho hạng nhất trong cuộc tranh tài lần này.

Lần này nàng đến đỉnh Thúy Vi là vì người này, thế nhưng lại chậm một bước, đã bị Lục Hành Chu cướp mất rồi.

Tuy nhiên, hình như Lục Hành Chu và Trần Thuật có quen biết từ lâu, kể cả nàng có đến sớm hơn thì e rằng đối phương cũng sẽ không đồng ý.

Lý Ngọc phớt lờ Lục Hành Chu, và nói với đệ tử gác cổng của đỉnh Thúy Vi: “Sư huynh này, làm phiền thông báo một tiếng với Trịnh sư muội, nói rằng Lý Ngọc có tìm cần tìm muội ấy.”

Sau khi Lục Hành Chu và Trần Thuật giao hẹn xong, hắn không vội vàng rời đi. Người có thực lực giành được hạng nhất trong cuộc tranh tài của đỉnh Thúy Vi chỉ có một người là Trần Thuật, hắn muốn xem thử Lý Ngọc và Hứa sư muội còn có thể tạo ra phong ba bão táp gì.

Không lâu sau khi đệ tử gác cổng dùng linh loa truyền tin, một bóng người từ phía cao của đỉnh bay tới. Trịnh Khả Kỳ đáp xuống bên cạnh Lý Ngọc, nói với giọng ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ: “Lý sư huynh, sao hôm nay huynh lại có thời gian rảnh đến đỉnh Thúy Vi vậy?”

Sau khi hàn thuyên với Trịnh sư muội vài câu, Lý Ngọc mới giới thiệu với nàng ấy: “Vị này là Hứa sư tỷ của đỉnh Ngọc Châu, tỷ ấy có chuyện muốn tìm muội.”

Hứa sư tỷ của đỉnh Ngọc Châu. Đương nhiên Trịnh Khả Kỳ có nghe qua. Tỷ ấy cũng giống với nàng, đều là đứa con kiêu ngạo nổi danh của môn phái, hơn nữa nổi danh còn sớm hơn so với nàng, chỉ có điều một người luyện đan, một người luyện pháp, đôi bên không thân thiết cho lắm.

Hứa Khuynh Tâm còn chưa kịp mở miệng, Trịnh Khả Kỳ đã chủ động nói: “Lần này Hứa sư tỷ đến đây là vì viên Dựng Anh Đan kia phải không. Vừa nãy sư tôn của muội có nói, không cho bọn muội tham gia vào chuyện của hai vị tổ sư tầng Nguyên Anh…”

Trần Thuật nghe vậy liền sững người, hỏi: “Sư muội, su tôn thực sự đã nói như vậy sao?”

Trịnh Khả Kỳ gật đầu, nói: “Vừa rồi chính miệng sư tôn nói với ta. Sao vậy, Trần sư huynh muốn chen vào chuyện giữa tổ sư Huyền Chân và tổ sư Thái Nhất sao?”