Hứa Khuynh Tâm đứng bên cạnh bà ấy và nói: “Đỉnh Ngọc Châu không có luyện đan sư, đỉnh Ngọc Linhcũng không. Bây giờ, việc quan trọng nhất là phải tìm được những thiên tài luyện đan có hy vọng giành giải nhất. Xem thử bọn họ có đồng ý đưa Dựng Anh Đan ra cho chúng ta sau khi giành giải nhất hay không, đừng để người bên đỉnh Ngọc Linh cướp trước…”
Người phụ nữ trung niên cau mày nói: “Như vậy thì phiền phức quá. Đợi sau khi bọn họ lấy được Dựng Anh Đan, chúng ta chỉ cần dùng báu vật khác đổi với bọn họ là được rồi, không phải vậy sao?”
Hứa Khuynh Tâm lắc đầu, nói: “Sợ là người của đỉnh Ngọc Linh qua đó tìm bọn họ trước rồi. Quan hệ của tổ sư Thái Nhất và các luyện đan sư tứ phẩm rất tốt…”
Còn chưa nói hết câu sâu, nàng đã không nói nữa.
Trong cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm của mấy năm qua, người đứng đầu hầu như đều là đệ tử thân truyền của các luyện đan sư tứ phẩm.
Người của đỉnh Ngọc Linh có mối quan hệ rất tốt với một số luyện đan sư tứ phẩm trong môn phái, sư tôn của nàng vì tính tình nóng nảy nên không có nhiều bằng hữu trong môn phái...
Tuy nhiên lần này là lúc cần phải kết giao các mối quan hệ.
Hứa Khuynh Tâm hiểu rất rõ sư tôn của mình, bà ấy không thể hạ mình để yêu cầu ai đó, bản thân Hứa Khuynh Tâm cũng đang trên con đường tu pháp, nàng ấy không biết nhiều luyện đan sư, cũng không kết giao nhiều với những luyện đan sư thiên tài trong tông môn.
Khi Hứa Khuynh Tâm rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng.
Chuyện này là vì Khương sư muội, chắc chắn Lý sư đệ sẽ sẵn sàng giúp đỡ, hắn là luyện đan sư, hiển nhiên sẽ có nhiều mối quan hệ với các luyện đan sư hơn nàng.
...
Đỉnh Tử Vân.
Trong biệt viện của Lý Ngọc, một vị khách bất ngờ bước tới.
“Hứa sư tỷ, mời vào…”
Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền rất vui vì Hứa Khuynh Tâm đã đến. Dù sao, chuyện bọn họ có thể từ Bạch Vân Quan đến được Côn Lôn, chính thức bước đi trên con đường tu hành, tất cả đều nhờ Hứa sư tỷ có mối quan hệ trực tiếp. Khi vào môn phái, cũng chính Hứa sư tỷ là người đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
Có thể nói, nếu không có Hứa sư tỷ thì sẽ không có Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền ngày hôm nay.
Lý Ngọc tự mình pha linh trà cho nàng, cười nói: “Hứa sư tỷ, mời uống trà.”
Một mùi trà sảng khoái phả vào mặt, Hứa Khuynh Tâm nhấp một ngụm, hương trà lập tức tràn đầy trong miệng, nàng không khỏi nói: “Linh trà này thơm quá.”
Lý Ngọc hào phóng nói: “Nếu như sư tỷ thích, lát nữa có thể mang một hộp về.”
Lần trước đến đỉnh Cửu Hoa, Triệu sư huynh đưa cho hắn một hộp linh trà nhỏ, mặc dù bản thân Lý Ngọc rất thích uống, nhưng nếu là Hứa sư tỷ, Lý Ngọc sẵn lòng nén đau vứt bỏ những thứ yêu thích.
“Không cần, không cần đâu.” Khứa Huynh Tâm chỉ quan tâm đến chuyện chính, sau khi mỉm cười từ chối, nàng hỏi, “Không biết Lý sư đệ có quen ai ở đỉnh Thúy Vi, đỉnh Cửu Hoa, đỉnh Bích Loan, đỉnh Thanh Linh… hoặc là đệ tử đỉnh Bạch Vân không, có thể tiến cử cho ta vài người được không?”
Lý Ngọc nói: “Trong những đỉnh núi này, quả thực ta có quen biết một vài vị bằng hữu, sư tỷ có chuyện gì sao?”
Trịnh sư muội của đỉnh đỉnh Thúy Vi, Triệu Vô Lượng của đỉnh Cửu Hoa.
Còn về những đỉnh khác, hắn cũng biết vài người. Những người trong top mười của cuộc tranh tài luyện đan học đồ lần trước hầu như đều đến từ những đỉnh này. Mới đầu, Lý Ngọc ở trong tiểu viện của đỉnh Đan Đỉnh, nói bừa cho bọn họ nghe bí mật về cách đi vào giới thiên nhân.
Một vài người từng mời Lý Ngọc đi qua thăm đỉnh của bọn họ, nhưng Lý Ngọc chưa bao giờ đi.
Hứa Khuynh Tâm không giải thích gì thêm, nàng ấy lập tức đứng dậy và nói: “Việc gấp thì không nên trậm chễ, bây giờ chúng ta đi qua đó đi, trên đường đi ta sẽ từ từ kể cho đệ nghe.”
Đỉnh Thúy Vi cách nơi này gần nhất, do đó Lý Ngọc đã dẫn Hứa Khuynh Tâm đi qua đỉnh Thúy Vi trước.
Trên đường đến đỉnh Thúy Vi, Lý Ngọc cũng biết được đầu đuôi sự việc từ miệng Hứa Khuynh Tâm.
Mọi thứ giống như những gì Ngô Thông đã nói với hắn.
Cũng không biết rốt cuộc thì tên này lấy tin tức từ đâu ra.
Mâu thuẫn giữa hai vị tổ sư tầng Nguyên Anh là thật, trong cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm lần này, phần thưởng dành cho người đứng đầu đúng là một viên Dựng Anh Đan, nhưng Lý Ngọc lại biết được nhiều thông tin hơn nữa từ miệng của Hứa sư tỷ.
Kể từ khi giới tu tiên phát triển cho đến nay, dù là luyện đan, luyện khí hay là bùa chú, kỹ thuật cũng như công pháp đều không ngừng sáng tạo và tiến bộ, tuy nhiên tài nguyên thì càng ngày càng ít. Trước đây, Dựng Anh Đan không phải là hàng quý hiếm, những đệ tử có thiên phú đặc biệt xuất chúng gần như đều được chia ít nhất một viên.
Nhưng những năm gần đây, với việc mù quáng luyện chế thành phần chính của Dựng Anh Đan, nó đã không còn xuất hiện trong giới tu tiên. Trước khi tìm được nguyên liệu chính thay thế, viên Dựng Anh Đan này chính là viên cuối cùng trong tông môn, hiển nhiên cạnh tranh cũng phải khốc liệt hơn.