Logo
Chương 186: Nam nhân luyện Bảo Nguyên Đan đến mức cực hạn 2

Lý Ngọc của ngày hôm nay đã không còn là một người tu tiên gà mờ nữa, danh tiếng của Thiên Đạo tông, cho dù hắn chỉ ở trong động thiên Côn Lôn, nhưng cũng thường xuyên nghe nhắc tới.

Đây là giáo phái siêu cấp duy nhất của Chính đạo, thực lực đứng đầu Chính đạo. Mặc dù giáo phái Côn Lôn được biết đến là giáo phái lớn thứ hai trong giới tu tiên, nhưng ngay cả Côn Lôn cộng thêm Thục Sơn và Nga Mi, cũng không mạnh bằng Thiên Đạo tông.

Ngô Thông nói với giọng nhàn hạ: “Thiên Đạo tông đã quen với thói độc tài, nếu như ta là chưởng giáo chân nhân, cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi. Có điều, nếu như vị trí hạng nhất trong cuộc tranh tài lần này thực sự bị người của Thiên Đạo tông cướp lấy, vậy thì Côn Lôn của chúng ta vừa mất viên đan dược cấp năm vừa mất thể diện…”

Lý Ngọc không lo lắng về chuyện này.

Viên Dựng Anh Đan này rất quan trọng đối với Khương Ly, không dễ bị mất.

Vào thời khắc quan trọng, hắn sẽ ra tay.

Đỉnh Lăng Vân.

Cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm của những năm trước đều được tổ chứng tại đỉnh Lăng Vân.

Toàn bộ Côn Lôn có gần một nghìn vị luyện đan sư nhất phẩm, nhưng không phải ai cũng sẽ tham gia thi đấu. Đối với một số người chỉ vừa mới thăng cấp lên làm luyện đan sư nhất phẩm mà nói, bọn họ vẫn chưa luyện ra được một vài loại đan dược có trong cuộc tranh tài.

Trong cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm của Côn Lôn lần này, chỉ có khoảng hơn ba trăm vị luyện đan sư nhất phẩm tham gia.

Bởi vì quy mô như vậy cho nên cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm trong những năm trước không thu hút sự chú ý mấy so với cuộc tranh tài luyện đan học đồ, chỉ có những đỉnh luyện đan mới coi trọng. Tuy nhiên, tình hình của năm nay không còn giống như thế nữa.

Phần thưởng của hạng nhất trong cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm lần này là một viên Dựng Anh Đan cấp năm, đây là chuyện xưa nay chưa từng có, đừng nói đệ tử Côn Lôn, ngay cả người ở môn phái khác cũng không kiềm lòng được, muốn tới để chung vui.

Cuộc tranh tài vẫn còn chưa bắt đầu, trên các ngọn núi xung quanh đỉnh Lăng Vân đã chật kín các đệ tử tới xem.

Bốn tấm màn nước khổng lồ chiếu khung cảnh trên đài thi đấu từ bốn hướng khác nhau, để những người xem xung quanh dù họ đến từ hướng nào cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trên một chiếc thuyền tranh lơ lửng giữa không trung, có vài bóng người đang ngồi.

Trong cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm lần này, chưởng giáo Côn Lôn không ghé qua xem, nhưng hai vị tổ sư tầng Nguyên Anh hậu kỳ và cả hai vị luyện đan sư tứ phẩm đều có mặt tại hiện trường.

Bọn họ lần lượt là tổ sư Huyền Chân của đỉnh Ngọc Châu, tổ sư Thái Nhất của đỉnh Ngọc Linh, Trường Xuân chân nhân của đỉnh Thúy Vi và Ngọc Dương Tử của đỉnh Bạch Vân, tuy rằng tu vi của hai người sau không bằng hai người trước, nhưng thân phận trong tông môn không hề thua kém gì so với hai vị tổ sư tầng Nguyên Anh hậu kỳ.

Tổ sư Thái Nhất và Ngọc Dương Tử vừa thưởng thức linh trà vừa cười đùa nói chuyện với nhau.

Một ông lão khác trên ngực có thêu một cặp song ngư âm dương thì đang trò chuyện với Trường Xuân chân nhân, duy chỉ có tổ sư Huyền Chân một mình thưởng thức trà. Nhân duyên trong tông môn của bà ấy không tốt lắm, vốn dĩ bà ấy cũng không xuất hiện trong những cuộc thi như thế này, nhưng vì chuyện có liên quan đến đồ nhi yêu dấu của bà ấy, chỉ khi quan sát tại chỗ thì bà ấy mới yên tâm.

Trên đài thi đấu được bao phủ bởi trận pháp cách âm, hơn ba trăm vị luyện đan sư nhất phẩm đã chuẩn bị đâu vào đấy.

Bên cạnh bọn họ, không ngoại lệ, đều có một vị trợ thủ đi theo. Luyện chế đan dược cấp một là một việc vô cùng tốn sức, không thể phí quá nhiều tâm trí vào việc chuẩn bị nguyên liệu.

Trên bốn bức màn nước, tình huống trên đài thi đấu cũng được chiếu từ nhiều góc độ khác nhau.

Đệ tử Côn Lôn của các đỉnh xung quanh đang theo dõi cuộc vui, vừa xem vừa bàn luận.

Một số đệ tử phàn nàn: “Này, cuộc tranh tài lần này không được rồi, sao mà toàn những người tuổi tác lớn không vậy?”

Trong cuộc tranh tài luyện đan học đồ lần trước, có thể nói là vừa hay lại vừa bổ mắt, có Lý Ngọc, Trịnh sư muội, Triệu sư huynh đảm đương nhan sắc, hầu hết những người tham gia cũng toàn là các đệ tử trẻ tuổi. Thế nhưng trong cuộc tranh tài lần này, phần lớn toàn là những người lớn tuổi, lại còn có rất nhiều những gương mặt trung niên, người trẻ chẳng bao nhiêu.

Có người không khách sáo, nói: “Nói bậy bạ, đây là cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm, không phải là cuộc tranh tài học đồ. Những người tham gia trong cuộc tranh tài luyện đan sư nhất phẩm ít nhất cũng đã luyện đan dược hơn mười mấy năm, thậm chí là hơn cả thế, sao có thể trẻ tuổi giống như luyện đan học đồ được chứ?”

Sau tầng Trúc Cơ, những người tu tiên mới thảnh thơi một chút để sử dụng Trú Nhan Đan. Dưới tầng Kim Đan, những người tu tiên muốn lưu giữ nhan sắc dài lâu, bọn họ cần phải duy trì sử dụng Trú Nhan Đan trong một thời gian rất dài. Trú Nhan Đan là đan dược cấp một, giá của nó còn mắc hơn nhiều so với Hồi Khí Đan, hai trăm linh tệ một viên. Mỗi ngày dùng một viên, mỗi tháng là ba mươi viên, sáu nghìn linh tệ, cho dù là người ở tầng Trúc Cơ đi nữa cũng khó mà đảm bảo được…