Thời gian dần trôi, ngày càng có nhiều người âm thầm lắc đầu, lựa chọn rời đi.
Trong đám đông thỉnh thoảng lại vang lên vài câu oán thán.
Bờ sông vừa rồi còn đông nghịt người, thoáng chốc đã trở nên vắng vẻ.
Tĩnh Châu mục Lương Nhất Phàm khẽ thở dài, nói: “Mặc đại nhân, xin nén bi thương.”

