Vệ Uyên nhìn quanh, rồi lại ngước nhìn vầng trăng trên trời, vẻ mặt trầm tư.
Ánh trăng như nước, không ngừng trút xuống từ trên cao, hòa vào mặt đất, rồi từng chút một soi sáng không gian tăm tối này. Dòng ánh trăng chảy đến trước người Vệ Uyên, từ từ bò lên thân thể hắn.
Vệ Uyên nhận ra, ánh trăng này lành lạnh, lại có chút ẩm ướt, tựa như nước thật, nhưng lại nặng hơn nước, cũng đặc quánh hơn.
Hắn ngồi yên không nhúc nhích, nhìn ánh trăng từ từ bò lên người mình, rồi lan ra phía sau.