Nhưng, ngẫm kỹ lại, điều này cũng là lẽ thường. Dù sao y cũng là kẻ dám liều mạng giữ thành bảo vệ bách tính trong thời khắc nguy nan này, không thể nào là loại người khéo léo, biết nịnh bợ được.
Trương Nguyên Khang phất tay, nói: “Bản quan đến Kiến Bắc quận không phải để hưởng thụ, nếu ham hưởng thụ, ta cũng sẽ không đến đây, bởi vậy, Tống huyện lệnh cứ yên tâm.”
“Vậy thì tốt.”
Tống Nghĩa chắp tay, nói: “Trời đã tối rồi, hạ quan không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, ngày mai hạ quan sẽ đến, khi đó sẽ dẫn đại nhân đi tuần thị, rồi sẽ từ từ đích thân bẩm báo với đại nhân!”