Hoàng Tử Minh chắp tay đứng dưới mái hiên, quan bào thêu kim tuyến không gió mà bay, y khẽ điểm ngón tay, giọng nói như lưỡi dao găm tẩm độc: “Kéo hết vào trong xử lý!”
Đám huyện binh, bổ khoái thô bạo lôi cổ chân của đám dân tị nạn vào căn nhà bên cạnh, bên trong lại là từng hàng ván gỗ đã được kê sẵn.
Đám huyện binh, bổ khoái kia đặt những dân tị nạn đang hôn mê ngay ngắn lên những tấm ván gỗ, rồi đồng loạt rút đao. Tiếng lưỡi đao sắc lẻm cứa qua cổ họng vang lên đều đặn, máu tươi ấm nóng phun trào, men theo rãnh khuyết uốn lượn thành dòng, dưới ánh trăng ánh lên màu gỉ sắt yêu dị.
Sau đó, chúng lại rất thành thạo lột quần áo, phân thây xẻ thịt. Nhìn từ xa, trông chẳng khác nào một lò mổ đang làm việc thâu đêm.