Logo
Chương 2: Mỹ mạo tẩu tẩu (2)

Gương mặt thoạt nhìn nhiều nhất chỉ hơn hai mươi tuổi, quan trọng nhất là, nàng có một đôi hạnh mâu sáng ngời, thân hình đầy đặn cao gầy tràn ngập mị lực thành thục.

Đôi môi đầy đặn khẽ mím chặt, như thoả đầy mật ngọt.

Theo lý mà nói, một gia đình bình dân không thể cưới được một cô nương tú lệ như vậy.

So với nguyên thân ốm yếu bệnh tật, đại ca từ nhỏ đã lực lưỡng hơn người, nhập ngũ không đến hai năm đã lập được chiến công, được phong làm bách phu trưởng, nhận được ban thưởng, mua mấy mẫu ruộng ở huyện Bình Đình, còn sửa sang lại căn nhà tranh, xây thành nhà đất như hiện tại.

Đáng tiếc đại ca không có phúc hưởng, năm ngoái bị thương nặng trở về nhà, vẫn luôn sốt cao không hạ, uống thuốc cũng không có tác dụng, không bao lâu đã qua đời.

Mà đại ca vừa đi, trong nhà lập tức mất đi trụ cột, nguyên thân ốm yếu căn bản không chống đỡ được gia đình này.

Bởi vì trong thôn gia cảnh Trần gia coi như dư dả, nên trong năm đại nạn này, không ít lần bị đám lưu manh vô lại trong thôn quấy rầy. Lúc đầu bởi vì nể tình đồng đội của đại ca, những người này còn không dám quá càn rỡ.

Nhưng theo phản loạn ở phía bắc ngày càng nghiêm trọng, những đồng đội của đại ca bị điều đi trấn áp phản loạn, cuối cùng triều đình thất bại, những đồng đội của đại ca cũng mất hết tin tức, Trần gia hoàn toàn mất đi chỗ dựa.

Hai ngày trước, Vương Ma Tử - tên vô lại ở phía đông thôn, lấy cớ mượn lương thực, động tay động chân trêu chọc Hàn An Nương.

Nguyên thân vẫn còn chút khí khái nam nhân, vội vàng tiến lên ngăn cản, nhưng thân thể ốm yếu từ nhỏ, căn bản không phải là đối thủ của Vương Ma Tử, bị Vương Ma Tử đá một cước trọng thương ngất đi, sau đó hắn liền xuyên qua chiếm lấy thân thể này.

“Thúc thúc, vì sao... vì sao lại nhìn ta như vậy, có phải trên mặt ta có gì dơ bẩn không?” Thấy Trần Mặc nhìn mình chằm chằm, Hàn An Nương cắn đũa, mặt hơi đỏ bừng.

Trần Mặc lắc đầu, giải thích: “Tẩu tẩu, là Trần gia hại lầm nàng, đại ca lại không có phúc phận, để nàng gả qua còn chưa hưởng một ngày tốt lành đã phải thủ tiết, nếu tẩu tẩu có ý trung nhân, thì hãy tái giá đi.”

“Choang.” Lời này vừa thốt ra, đôi đũa trong tay Hàn An Nương “choang” một tiếng rơi xuống đất, thân thể mềm mại run rẩy, đôi mắt đỏ hoe: “Phải chăng thúc thúc cảm thấy ta đã liên lụy đến người?”

Hàn An Nương cảm thấy bởi vì mình mà thúc thúc mới gặp phải tai họa bất ngờ này.

Trần Mặc vội xua tay: “Chỉ là ta nghĩ, nếu tẩu tẩu đi bước nữa, cuộc sống ắt sẽ tốt hơn.”

Với nhan sắc của Hàn An Nương, chẳng khó để tìm được một gia đình tốt.

Nhưng vừa nói xong, hắn đã hối hận.

Bởi vì hắn chợt nhớ ra.

Mẫu thân của nguyên thân bán hết gia sản, cưới Hàn An Nương về, ngoài việc xung hỉ cho đại ca, còn có một tầng ý tứ khác, đó là cưới vợ cho nguyên thân.

Dù sao mẫu thân của nguyên thân cũng biết đại ca không sống được bao lâu, xung hỉ chỉ là nước cờ cuối, nếu không có tác dụng, thì số tiền này cũng không thể lãng phí, bèn cưới nàng làm thê tử cho hắn.

Chuyện huynh trưởng qua đời, đệ nối dõi, ở dân gian rất phổ biến.

Mẫu thân của nguyên thân cũng từng nói với nguyên thân.

Nhưng nguyên thân là người đọc sách, lễ nghĩa liêm sỉ, luân thường đạo lý trong sách, khiến hắn không thể chấp nhận chuyện như vậy.

Sau khi đại ca qua đời, nguyên thân không ít lần tranh cãi với mẫu thân vì chuyện này, không biết là lão nhị không nghe lời, hay là cái chết của đại ca, chỉ ít ngày sau, mẫu thân cũng đi theo đại ca.

Hàn An Nương nước mắt lưng tròng: “Thúc thúc đừng nói chuyện tái giá nữa, ta không có ý định đó, bà bà có ân với ta, trước khi lâm chung người đã dặn dò ta phải chăm sóc thúc thúc thật tốt, bây giờ người mất chưa lâu, ta đã muốn tái giá, há chẳng phải kẻ vong ân phụ nghĩa sao?

Hơn nữa, người xui xẻo như ta, ai dám cưới chứ?”

Đại ca Trần gia cưới vợ xung hỉ, kết quả Hàn An Nương gả tới chưa đầy một tháng, phu quân đã mất, không lâu sau bà bà cũng đi theo, người trong thôn tuy ngoài mặt không nói, nhưng sau lưng ai mà không bàn tán xì xào, nói Hàn An Nương là mệnh khắc phu.

Trần Mặc há miệng, nhưng không nói gì nữa.