"Bọn họ sao?" Chủ tiệm nhất thời hứng thú, trực tiếp ngồi xuống thần bí cười nói: "Gia ngài cũng đừng xem thường những hòa thượng này, bọn họ đều là người của Pháp vương giáo.”
"Pháp vương giáo? Tông môn võ đạo ở đâu sao?" Ngụy Hàn kinh ngạc.
"Không biết, chắc không phải võ đạo tông môn." Chủ tiệm lắc đầu nói: "Trước kia trong mấy chục tông môn Dự Châu cũng không có bọn họ, không biết là từ đâu xuất hiện. Một hai năm nay dưới sự ủng hộ của Tiêu Vương, bọn họ bắt đầu truyền giáo ở các nơi, mỗi lần đều nháo ra động tĩnh rất lớn.”
“Hoá ra là thế!” Ngụy Hàn nói thầm.
Khó trách bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng không ai quản. Thì ra là do Tiêu vương nâng đỡ lên, hoặc là đã có giao dịch gì đó với Tiêu vương. Nhưng hành động của bọn họ sao lại cổ quái như vậy?
Truyền giáo con khỉ gì, thời buổi này dù là tông môn gì, đều lấy việc bồi dưỡng võ đạo cao thủ làm căn cơ mà. Chưa từng thấy ai nhiệt tình truyền giáo như vậy cả.
"Vì sao bọn họ lại gây ồn ào?" Ngụy Hàn có chút khó hiểu đặt câu hỏi.
Chủ tiệm lại nhịn không được mỉm cười: "Gia, những nhân vật nhỏ như chúng ta nào biết nhiều như vậy. Nhưng tất cả mọi người đều nói Vương giáo cung phụng Tam đại pháp vương rất linh nghiệm. Ở Dự Châu được nhà nhà thờ phụng, hiện giờ Pháp Vương giáo đã được truyền bá đến đây, trong tương lai thanh thế sẽ còn lớn hơn nữa.”
"Hiện tại họ đã chọn một mảnh đất bên ngoài thành, đang chuẩn bị bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng chùa Pháp Vương. Tin chắc không bao lâu, huyện Thanh Sơn sẽ náo nhiệt lắm cho xem.”
“Vậy sao?” Ngụy Hàn liên tục uống mấy ngụm trà, trực tiếp xoay người rời đi.
Hiện tại hắn đã kết luận đằng sau Pháp vương giáo có quan hệ rất phức tạp. Nhưng nếu bọn họ có liên quan đến chuyện đám người Tiểu Thạch Đầu mất tích thì hắn không cần biết bọn họ có bao nhiêu ghê gớm, hắn nhất định phải cứu người ra.
Trong Bách Thiện Đường đều là cô nhi hắn hao hết tâm tư bồi dưỡng. Những người này tương lai đều sẽ đưa đến các nơi võ đạo đại tông môn, vì hắn mà tạo ra một mạng lưới tình báo khổng lồ, tuyệt đối không thể có chút tổn thất nào. Ngụy Hàn đã sớm coi bọn họ như vật sở hữu, há có thể để người khác nhúng chàm?
"Pháp Vương Tự?" Ngụy Hàn đi thẳng ra ngoài thành huýt sáo.
Một con ưng hồng có lông vũ tươi sáng từ trên trời hạ xuống vai hắn, thân mật cọ cọ cổ hắn.
“Tiểu Hồng, giúp ta tìm một nơi ngoài thành có người xây chùa miếu!” Ngụy Hàn vừa cho nó ăn thú huyết đan, vừa dặn dò.
Chỉ chốc lát sau hồng ưng liền hiểu được mệnh lệnh của hắn, hai cánh vỗ nhẹ rồi vọt lên không trung, sau đó nhanh chóng tập trung vị trí hướng đông bay đi.
Ngụy Hàn theo phương hướng này mà đi, cuối cùng cách quân doanh tiên phong của Tiêu vương không xa. Phát hiện một cái lều xây dựng nằm ở sườn núi, chiếm diện tích khổng lồ.
Nhiều nông dân gần đó đã được thuê để di chuyển gỗ, đá, khuấy vôi chứng tỏ họ đang xây dựng một ngôi đền khổng lồ. Nơi này có không ít người, chỉ riêng người làm việc đã có hơn một ngàn người.
Trên công trường vừa có thợ mộc vừa có thợ xây, bọn họ trực tiếp lấy nguyên liệu từ sơn mạch. Không chặt cây thì đào núi mở đường, thanh thế vô cùng lớn.trên lều công nhân vừa có thợ mộc vừa là thợ xây, bọn họ thậm chí trực tiếp ở sơn mạch bên cạnh lấy nguyên liệu, không ngừng chặt cây cối cùng đào núi đá chuyển tới đây, nháo có thể nói là thanh thế to lớn.
Ở giữa công trình có một ngôi đền tồi tàn. Đây là một gian miếu đã từng xảy ra sự kiện quỷ dị, tuy rằng đã sớm bị hoang phế, bây giờ đã trở thành điểm dừng chân của những tăng lữ Pháp Vương giáo này.
Mấy chục nhà sư khoác áo cà sa chỉ huy công nhân làm việc, ngôn từ thô tục, hành vi độc ác. Dùng roi đánh đập công nhân, hoàn toàn không có thứ tình cảm khi truyền giáo trong thành.
“Nhanh lên nhanh lên một chút, đừng lười biết lừa gạt Phật gia ta. Các ngươi đã cầm tiền thì phải nhanh chóng làm việc!”
“Ngây người ra đó làm gì? Mau làm việc đi, chưa ăn cơm đúng không?”
“Mấy người muốn ăn roi sao? Có tin ta khấu trừ tiền công của các ngươi không?”
Các loại tiếng la hét nguyền rủa truyền ra từ trong miệng tăng lữ. Cùng với gương mặt dữ tợn của bọn họ, không hề phù hợp với hình tượng.
Có lẽ đây là bộ mặt thật của họ. Thợ thủ công giận không dám nói, có lẽ là bị uy hiếp, nể tình tiền công rất nhiều nên không ai dám phản bác, cả đám đều ra sức chăm chỉ làm việc.
Trông thấy tiến trình khai quang phá núi, nhiều nhất chỉ còn vài tháng nữa là chùa Pháp Vương có thể xây xong rồi. Đến lúc đó huyện Thanh Sơn lại có thêm một nơi ồn ào.
"Hệ thống!" Ngụy Hàn lại ở trong lòng thầm niệm: "Bói toán việc hoạ phúc nếu ta do thám Pháp Vương tự.”
[Đinh! Bói toán cần khấu trừ 200 điểm công đức, xin hỏi có tiếp tục không?]
"200 điểm?" Mi tâm Ngụy Hàn nhảy dựng lộ ra một tia kiêng kỵ.
Bói toán trước đây chỉ cần 1 điểm công đức là được. Hiện tại lại cần 200 điểm công đức, trong khi Pháp Vương Tự còn chưa xây xong.
Rốt cuộc là có cao thủ bực nào trấn thủ chứ? Tuy rằng Ngụy Hàn không có 200 điểm công đức, nhưng thông qua tin tức này, đã có thể phân tích ra chuyến thám hiểm không hề suôn sẻ.