Logo
Chương 138: Đột nhập miếu hoang

“Bói toán hoạ phúc việc ta phái chim sẻ điều tra Pháp Vương tự!”

[Đinh! Bói toán cần khấu trừ 1 điểm công đức, xin hỏi có tiếp tục hay không?]

[Bói toán hoạ phúc việc ta lẻn vào Pháp Vương tự vào ban ngày.]

[ Đinh! Bói toán cần khấu trừ 15 điểm công đức, xin hỏi có tiếp tục không?]

Ngụy Hàn hết lần này đến lần khác đặt câu hỏi trong đầu. Mặc dù hắn không chọn để xác nhận, nhưng thông qua việc trừ đi công đức ít hay nhiều cũng có thể phân tích ra nó là hoạ hay phúc.

Điều tra Pháp Vương Tự vào ban đêm nhất định là đại hung, nếu không cũng chẳng đến mức cần 200 công đức. Ban ngày lẻn vào chùa Pháp Vương là tiểu hung, bởi vậy chỉ cần 15 điểm công đức.

Nếu chỉ phái ra chim sẻ điều tra chắc sẽ không nguy hiểm lắm, chỉ trừ 1 điểm công đức. Nghĩ tới đây, Ngụy Hàn không khỏi vui mừng vì mình lĩnh ngộ ra một loại công dụng khác khác của bói toán. Từ nay về sau có thể âm thầm phán định mọi chuyện vô ích vui vẻ.

"Hắc, chức năng bói toán này có chút thú vị!" Ngụy Hàn nghiêm túc phân tích: "Ban ngày lẻn vào ít nguy hiểm hơn ban đêm, chắc là do ban ngày nhiều người tập trung. Cao thủ Pháp vương tự hoặc là giám công hoặc là ở trong thành, bởi vậy rất an toàn!"

"Ban đêm những hòa thượng này tề tụ trong miếu hoang nghỉ ngơi, trong đó tất nhiên có võ đạo cao thủ, phụ cận còn có quân doanh đóng quân đại quân, nếu ta tùy tiện xâm nhập lại nguy hiểm.”

“Ta vốn buổi tối muốn tấn công, hiện tại xem ra phải lẻn vào ban ngày.”

Ngụy Hàn hạ quyết tâm, cũng không lập tức ra tay. Đầu tiên hắn gọi một con chim sẻ nhỏ tới, sau đó ra lệnh cho nó tiến lên điều tra. Tốc độ của chim sẻ chậm lại, ngụy trang thành chim bình thường, công khai bay về phía miếu hoang.

Mọi người trong công trường cũng không cảm thấy có bất kỳ dị thường nào. Thỉnh thoảng có người ngước mắt liếc một cái cũng không quan tâm lắm.

Chỉ là một con chim, ai sẽ quan tâm? Sau một tách trà, con chim nhỏ trở lại. Nó đậu trên vai Ngụy Hàn báo cáo tình hình.

"Bên trong miếu hoang hình như có một mật thất? Còn có hai người canh giữ? Xung quanh cũng không có người khác?" Ngụy Hàn trầm ngâm, lần nữa lựa chọn bói toán: "Hệ thống, bói toán việc hiện tại ta đột nhập vào mật thất trong miếu hoang.”

[Đinh! Bói toán cần khấu trừ 15 điểm công đức, xin hỏi có tiếp tục không?]

“Vậy là được rồi!” Ngụy Hàn cười một tiếng không tiếp tục bói toán nữa. Nguy hiểm không quá lớn là được rồi, dựa vào thực lực của hắn vẫn có thể toàn thân trở ra.

Hắn lại muốn xem Pháp Vương cất giấu bí mật gì, đám người Tiểu Thạch Đầu có bị bắt tới nơi này hay không. Đã đến tận đây còn không vào một chuyến, hắn không cam lòng.

Ngụy Hàn không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bắt đầu lẻn vào.

Hắn giống như bóng ma chui vào trong rừng núi, nhanh chóng lẻn tới phía sau một thợ mộc đang đốn củi. Một chưởng liền đánh ngất đối phương, hơn nữa thay xiêm y của thợ mộc.

Sau khi dịch dung xong, Ngụy Hàn khiêng gỗ đi thẳng đến nhà xưởng. Hắn bước đi không nhanh không chậm, đi theo những người khác. Giả vờ như bình thường nên không bị tăng lữ giám công nhìn ra chỗ bất ổn.

Sau khi đến gần miếu hoang, Ngụy Hàn dỡ gỗ xuống. Không thấy ai chú ý tới mình, liền lắc mình lẻn vào trong miếu. Thân pháp di hình hoán ảnh của hắn sớm đã luyện tới cực hạn, gia tốc ở khoảng cách ngắn rất kinh người.

Chớp mắt một cái đã biến mất tại chỗ, vốn không ai phát hiện ra tung tichs của hắn cả.

Bên trong miếu hoang, sớm đã thanh lý sạch sẽ. Mấy chục tăng lữ Pháp Vương tự tụ tập ở đây, trong miếu bày la liệt bồ đoàn. Chỗ nên cung phụng Phật tổ thì lại bày ba pho tượng thạch Pháp vương.

Ba bức tượng đều có hành vi hung ác quái dị. Một người cầm Tịnh bình, một người cầm đao kiếm, còn có một người cầm roi thép. Hai mắt đều trừng lớn, có cảm giác chấn nhiếp lòng người.

“Chẳng lẽ chúng chính là Tam tôn Pháp Vương do Pháp Vương giáo cung phụng? Cũng không biết là cái gì.” Ngụy Hàn không suy nghĩ nhiều, trực tiếp chui vào hậu đường. Quả nhiên bên trong miếu hoang có hai gã tăng lữ cường tráng canh gác.

Hai gã đều có cơ bắp cao to, mạnh mẽ. Đôi mắt lấp lánh hữu thần, tay cầm một cây trường côn tinh cương, một trái một phải canh giữ trước một bức tường. Nhìn thấy có người tiến vào, hai người khiếp sợ.

"Ngươi là ai?" Ngụy Hàn còn chưa đợi bọn họ lên tiếng đã giết người.

Phi tiêu, cương châm, ám khí cứ thế được tung ra. Tựa như cuồng phong bão táp cuốn đến chỗ hai người kia. Bọn họ sợ đến mức tiếng hét cũng bị nghẹn ngay cổ họng, vô thức vung trường côn muốn ngăn cản.

“Đinh, đinh, đinh!” Những tia lửa sáng chói bắn ra tung toé.

Không ít phi tiêu bị đánh bay ra ngoài, nhưng đó chưa phải là tất cả. Cương châm lại dễ dàng xuyên thấu thân thể của bọn họ, phong tỏa toàn bộ đường lui của hai người không một góc chết.

Trong thời khắc đó, chuyện sinh tử đã được quyết định xong.