Hai gã tăng nhân trợn mắt há hốc mồm quỳ rạp trên mặt đất, trên người đầy vết thương. Chết vô cùng thê thảm, đến chết cũng không thể nhắm mắt lại.
Lúc này Ngụy Hàn mới thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc hắn lẻn vào hậu đường rồi đến giết người, trước sau chưa đến một khắc.
Tốc độ nhanh như vậy ngay cả người bị giết cũng không kịp phản ứng, chứ đừng nói là kêu cứu. Bởi vậy tăng lữ bên ngoài tạm thời cũng không phát hiện ra.
Ngụy Hàn không lãng phí thời gian mà nhanh chóng kiểm tra vách tường và mặt đất.
Chỉ chốc lát sau đã từ dưới vách tường tìm được một cái cửa bí mật, hắn mở cửa bí mật ra rồi nhìn xuống. Bên trong có một thông đạo thông đến một cái ám thất, từng đợt mùi máu tươi nồng đậm từ bên trong truyền đến.
"Quả nhiên có mật thất!" Ngụy Hàn cười một tiếng, vì phòng ngừa có người mai phục bên trong. Hoặc là trong mật thất có nguy hiểm khác, hắn vô thức thầm nghĩ trong lòng: "Bói toán việc ta lẻn vào mật thất này!"
[Đinh! Bói toán cần khấu trừ 1 điểm công đức, xin hỏi có tiếp tục hay không?]
Đương nhiên Ngụy Hàn không tiếp tục, yên tâm lớn mật nhảy thẳng vào mật thất. Quả nhiên bên trong không có mai phục cũng không có cạm bẫy, chỉ có một cái ao máu rất lớn. Bên trong chất đầy các loại tứ chi bị cắt cụt, mùi máu tươi nồng đậm làm người ta tởm lợm.
Bên cạnh ao máu có bảy cái bồ đoàn, ngoài ra còn có hai chiếc hộp và thi thể năm đứa trẻ.
"Tiểu Thạch Đầu? Tiểu Lâm Tử?" Ngụy Hàn nhíu mày tiến lên xem xét, đáy lòng không khỏi cả kinh.
Bởi vì thi thể của bọn họ sớm đã lạnh lẽo, đã chết từ lâu, hơn nữa máu tươi toàn thân còn khô cạn. Trước khi chết đã chịu nổi sợ hãi không nhỏ, hoảng loạn đến cực độ.
“Đáng chết!” Đáy lòng Ngụy Hàn nổi lên một tia lửa giận ngập trời.
Tuy rằng không biết rốt cuộc Pháp Vương giáo này muốn làm gì. Nhưng cách làm của bọn chúng cũng quá tàn bạo. Không chỉ âm thầm giết nhiều người vô tội như vậy, ngay cả trẻ con cũng bị rút cạn máu mà chết. Vừa nghĩ đến những lời giả dối mà chúng truyền bá trong thành, hắn liền kinh tởm.
“Xin lỗi, huynh đến trễ!” Ngụy Hàn hít sâu một hơi, nhanh chóng đè nén sự thương và áy náy của mình.
Người có số chết thì sớm muộn gì cũng phải chết. Hắn không mắc nợ đám trẻ, không cứu được họ cũng chẳng có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào cả. Chỉ có chút tiếc hận mà thôi, hắn cũng không phẫn nộ đến mức muốn báo thù.
Ngụy Hàn không phải thánh mẫu gì, nhất định phải sống chết phải gánh trên lưng mình một đống nợ thù hận, càng sẽ không muốn chiến đấu đến cùng với Pháp Vương giáo.
Người chết như đèn tắt, nếu đã xác nhận tin tức bọn họ chết, việc này đã dừng lại ở đây. Đã đến đây một chuyến cũng không thể ra về tay trắng, ánh mắt Ngụy Hàn quét về phía hai cái rương ở chân tường. Trong mắt hiện lên một tia tò mò, tiện tay xốc chúng lên.
“Trời.” Hắn hít sâu một hơi, Ngụy Hàn không khỏi vui sướng.
Ngụy Hàn từng nghĩ tới nơi đóng quân tạm thời của Pháp Vương giáo sẽ có thứ tốt. Nhưng hắn không ngờ chỉ cần hai cái rương nhỏ bé, lại mang đến cho hắn bất ngờ lớn đến vậy.
Trong cái rương đầu tiên chất đống hơn mười khối khoáng thạch lớn nhỏ, tất cả đều là khoáng vật quý hiếm. Tuy rằng Ngụy Hàn chỉ nhận ra hai loại trong đó, nhưng mỗi một loại đều là bảo bối giá trị liên thành. Chỉ cần đem chúng dung nhập vào trong vũ khí, là có thể rèn ra thần binh lợi khí chân chính.
“Trúng mánh rồi.” Ngụy Hàn nhịn không được vui vẻ tươi cười.
Vốn hắn còn đang buồn rầu nên đi đâu tìm quặng thạch rèn vũ khí cho mình. Bây giờ thì lại mèo mù vớ được cá rán, tuy cái rương không lớn nhưng chủng loại khoáng vật cũng không ít.
Đừng xem thường chúng, tổng trọng lượng đã lên đến mấy ngàn cân, mật độ dày đặc không phải quặng sắt bình thường có thể so sánh được. Chỉ riêng rương quặng thạch này, ước chừng phải đáng giá mấy trăm ngàn lượng bạc.
Trong cái rương thứ hai có một xấp ngân phiếu lớn, Ngụy Hàn tính toán một chút, đại khái ước chừng khoảng bảy, tám vạn lượng. Tiếp theo là một đống bình lọ, bên trong hoặc là chứa thuốc bổ, hoặc là chứa độc dược, mỗi thứ đều còn nguyên vẹn.
Cuối cùng còn có ba quyển bí tịch công pháp, theo thứ tự là một môn quyền pháp, một môn côn pháp, còn có một môn kỳ môn công pháp tên là Pháp Vương Thôn Huyết Công.
“Quáng thạch nhất định phải mang đi, cho dù phải mở đường máu cũng không thể bỏ qua.”
"Ngân phiếu cũng phải lấy, không được để lại. Còn mấy cái bình này dễ vỡ, ai cần chứ? Ba môn công pháp này chỉ Pháp Vương Thôn Huyết Công là thú vị. Trước tiên cứ cầm lấy cái đã rồi từ từ nghiên cứu.”
Ngụy Hàn cầm bí tịch nhét vào trong túi, lại cầm ngân phiếu lên. Sau đó một tay xách hộp quặng xông ra ngoài. Hắn biết rõ mang theo rương quặng thì không thể yên lặng lẻn ra ngoài.
Nhưng cao thủ Pháp Vương giáo đều ở trong thành, tăng lữ ở lại giám công chỉ có thân thủ bình thường, bởi vậy dứt khoát quang minh chính đại mà đi. Thân ảnh Ngụy Hàn như tia chớp lao ra khỏi miếu hoang, trực tiếp xuyên qua công trường, chạy thẳng lên núi.
Cảnh tượng bất thình lình này khiến cho rất nhiều người hoang mang.