Tống Sở là một dị năng giả hệ không gian trong thế giới đầy zombie. Cô được giao nhiệm vụ chăm sóc cho nhà khoa học thiên tài
Giang Bác, cung cấp vật tư và trợ lý cho anh trong cuộc sống hàng ngày.
Sau một thời gian sống Tống Sở nhận ra rằng Giang Bác không thể tự quản lý cuộc sống của mình và có tính cách khá kỳ lạ. Cô quyết
định rời đi và trở thành một nữ chiến sĩ săn lùng zombie.
Trong khi đó, Giang Bác cho rằng Tống Sở ngu ngốc và không chịu học hành, và không muốn sống cùng cô nữa.
Nhưng một ngày nọ, phòng thí nghiệm bị zombie tấn công và hai người phải chạy trốn đến thập niên 60 với số lượng vật tư thiếu hụt.
Trong tình huống nguy hiểm, Giang Bác và Tống Sở nhìn nhau và quyết tâm cùng nhau vượt qua. Cả hai duỗi tay và tựa vào nhau để đối
phó với những thử thách đầy khó khăn.
Tiêu đề: Nghề nghiệp của phi tần
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, Xuyên việt, Cung đấu, Thị giác nữ chủ
- Tóm tắt -
Phi tần là một nghề đòi hỏi đạo đức ở triều đình cổ đại?
Kỳ thực, đó chỉ là một phần của nghề, vì đế chỉ cần bồi bổ cô ấy bằng tiền.
Một lần xuyên qua, Trang Lạc Yên trở thành phi tần và hòa nhập với đấu trường cung đình.
Với tình yêu, cạnh tranh và mưu đồ tính toán xung quanh, liệu cô ấy có thể giữ được tình cảm hay sẽ trở thành một công cụ trong
vòng xoáy đấu tranh quyền lực?
Lưu ý: Câu chuyện có bối cảnh giả tưởng.
Tôi lỡ chặn cửa của trùm trường rồi!
Tác giả: Thập Nhị Bôi Khả Khả.
Editor: Oralie.
Thể loại: Hiện đại, nguyên sang, vườn trường, ngọt sủng, hơi hài, đoản văn, thị giác nữ chủ, ngôi thứ nhất, HE.
____
Cứu mạng, tôi lỡ chặn cửa của trùm trường rồi!
Nguyên nhân là do bạn thân của tôi đi WC, tôi ở bên ngoài chặn cửa của cô ấy, còn cười rất to.
Kết quả là hai phút sau, người bạn thân của tôi đi ra khỏi phòng vệ sinh bên cạnh.
Âm thanh u ám của trùm trường đột nhiên truyền đến từ phòng vệ sinh trước mặt tôi: “Ai cmn ở bên ngoài chặn cửa của lão tử?”
Tác giả: Vòi Rồng
Thể loại: Huyền Huyễn
Giới thiệu:
Anh là lính đặc công cao cấp, vì bị hãm hại nên rời ngũ về nhà. Anh làm vệ sĩ cho một mỹ nhân, dạy dỗ công tử nhà giàu. Anh làm
lái xe cho thiên kim thư, đập lũ lưu manh. Mỹ nhân gặp nguy nhiểm ở đâu anh liền xuất hiện ở đó. Anh là chiến thần hộ hoa vô địch
trong thành phố.
Chàng là gió thoảng mặt hồ,
Thiếp là sen nở bên bờ, gió lay
Gặp nhau tuy chỉ thoáng mây
Nhưng lòng thương mến kiếp này đã trao
Chàng là mây trắng trên cao
Thiếp là trăng tỏ nép vào mây kia
Yêu nhau thề chẳng xa lìa
Sắt son gắn bó, sẻ chia ngọt bùi
Chàng là cây lớn ngất trời
Dây leo là thiếp, trọn đời quấn quanh
Sánh đôi như lá với cành
Tựa nương như thể môi răng cận kề
Nhân gian vui lắm, buồn ghê
Đời người tan hợp, chốn về nơi đâu?
Nguyện cùng chàng mãi bên nhau
Không rời xa, mãi bên nhau, không rời…
Cuộc sống là những lần gặp gỡ và biệt ly, là những lần lãng quên và bắt đầu, nhưng luôn có những chuyện, một khi đã xảy ra, sẽ
để lại dấu vết; và luôn có người, một khi đã tới, sẽ không thể nào quên. Cuộc gặp gỡ ở trấn Thanh Thủy đã thay đổi vận mệnh của
mọi người, thậm chí thay đổi cả vận mệnh của Đại Hoang.
Chỉ vì ham muốn một chút ấm áp, một chút bồi bạn, một lúc nào đó quyết một lòng tiêu tan. Tương tư là một ly rượu ngon có độc, vào
cổ họng thì thơm ngọt, hồn nát xương tan, cho đến khi vào tim vào phổi, sẽ không thuốc nào giải được,độc phát tác là lúc tê liệt
tim phổi, chỉ có nụ cười của người yêu mới giải trừ được, cùng nhau giải trừ, nếu không được, thì chỉ còn lại tương tư khắc
cốt, đến chết không ngừng.
Thể loại: Diễn sinh, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Xuyên thư, Hồng Lâu, Hào môn thế gia, Cung đình hầu tước, Nữ
cường
Văn án:
Một lần xuyên qua
Vẫn là "nhân vật kịch tính" viết nên những chữ đen trên giấy trắng.
Tôi làm gì đây?
Đừng dạy tôi hòa nhập với thế giới và phù hợp với tình cảm của thế giới này!
Tôi sống thêm một đời, không phải vì thuận được lòng dân!
Một câu chuyện bướng bỉnh, vỡ đầu mẻ chán, cuối cùng đã thay đổi thế giới.
Hoàng Hậu?
Muốn trở thành hoàng hậu, trước hết phải chọn chuẩn hoàng đế a~
Tóm tắt một câu: Nữ chủ ngu xuẩn đại trí nhược ngu
Nội dung Tags: Hồng Lâu Mộng - hào môn thế gia - nữ cường truyền cảm hứng cuộc sống
Tìm kiếm từ khóa: nhân vật chính: Vương Sóc (Ngũ tiểu thư) ┃ Vai phụ: Hồng Lâu Mộng chư nhân ┃ Khác: hận vì thân nữ nhi
Ý định: Quyết tâm để được bổ sung
Phong Hàng Lãng là bị ác mộng đánh thức.
Cơn ác mộng này đã đeo bám hắn suốt ba tháng.
Ánh lửa cao ngút trời, xen lẫn tiếng thủy tinh không chịu được áp lực mà nổ tung thành từng mảnh.
Trong không khí tràn ngập mùi khói gay mũi, có vật dụng bằng gỗ, có dây cáp điện bằng cao su, thậm chí còn có con người!
Phải có một người ở lại giữ mở cánh cửa để chạy trốn.
“Bang, mau dẫn Hàng Lãng đi! Đừng để ý đến tôi, còn không đi, ba người chúng ta sẽ bị vây chết ở chỗ này, mau đi đi!”
“Hàng Lãng, nhớ lời anh: chỉ cần em còn sống, anh cũng sẽ sống!”
Chuyện đã từ ba tháng trước, nhưng lại như rành rành ngay trước mắt.
Phong Hàng Lãng, người đàn ông nắm trong tay hơn phân nửa mạch kinh tế của Thân Thành.
Có vô số tiền bạc và quyền thế, nhưng không thể đổi lại sức khỏe của anh trai Phong Lập Hân!
Nam nhân từ từ khép lại con ngươi tràn đầy cừu hận, đem tròng mắt chứa hận ý ngăn cách với thế giới ồn ào náo nhiệt bên ngoài,
đồng thời mang giấc mộng kia, lần nữa khảm sâu vào vị trí sâu thẳm nhất trong tâm hồn.
Hàng Lãng khoác áo ngủ, nhanh nhẹn ra khỏi phòng.
Một đoạn hàng lang dài u ám, khiến màn đêm đen thẳm càng trở nên quỷ dị. Đến trước cánh cửa đóng chặt, hắn dừng lại.
Cửa mở từ bên trong, vị bác sĩ độ tuổi trung niên bước ra. Cùng với sự xuất hiện của ông là mùi thuốc khử trùng nồng đậm nhức mũi.
“Anh ấy ngủ rồi sao?” Hàng Lãng thấp giọng hỏi.
“Tôi vừa lau người cho đại thiếu gia, mùi thuốc khử trùng trong phòng còn rất nồng. Nhị thiếu gia, người dị ứng với thuốc này, tạm
thời vẫn là không nên vào…”
“Không chết được!” Hàng Lãng hừ lạnh, bước vào căn phòng lạnh lẽo gai người.
Trong căn phòng nửa tối nửa sáng, mơ hồ có thể thấy một cơ thể nằm trên giường.
Phong Hàng Lãng đi thẳng tới bên người trên giường, chậm rãi ngồi xuống, thận trọng đem bàn tay của người kia giữ chặt trong hai
bàn tay mình.
Đó là một bàn tay đầy sẹo, lại bị cháy hết các thớ cơ. Không sao nắm lấy, cũng không thể mở ra.
Từ bàn tay cứng ngắc ấy hướng lên là một gương mặt bị lửa lớn hủy hoại hoàn toàn. Trên da chằng chịt các vết sẹo, cơ hồ khiến ngũ
quan của người nọ trở nên vặn vẹo, vẻ ngoài anh tuấn ngày nào nay bị tàn phá đến không ra hình dạng.
Rõ ràng là một gương mặt vô cùng đáng sợ, nhưng trong mắt Phong Hàng Lãng, lại vẫn ưu tú, yêu thương như ngày nào.
Người đàn ông nằm trên giường tên Phong Lập Hân, là anh trai của Phong Hàng Lãng. Là người anh trai vì hắn mà hi sinh tính mạng
mình.
Trời cao hẳn là thương hại Phong Lập Hân. Anh được đội cứu hộ cứu về một mạng. Nhưng giờ chỉ còn là một thân thể hư hại hoàn toàn!
“Hãng Lãng… có phải gặp ác mộng không?” Dây thanh quản của Phong Lập Hân đã bị lửa thiêu hỏng, nói từng chữ đều không rõ, nhưng
Hãng Lãng lại có thể nghe hiểu rõ ràng.
“Không phải.” Hàng Lãng nắm chặt lấy bàn tay chằng chịt thớ cơ kia. “Em chỉ muốn anh ở với em một lúc thôi.”
Phong Lập Hân rõ ràng ý thức được: Càng là lúc sinh ly tử biệt, tình anh em lại càng không thể dứt bỏ.
Càng như vậy, Phong Lập Hân càng lo lắng: Thời gian của mình không còn nhiều, nếu một ngày kia mình ra đi, em trai Hàng Lãng sẽ
vĩnh viễn sống trong thù hận không sao kiềm chế nổi, hắn sẽ để cừu hận cắn nuốt chính mình!
Cho nên trước khi chết, Phong Lập Hân phải tìm cho em trai một người phụ nữ!
THẬP NIÊN 70: VỢ CẢ HOA ĐÀO TINH XINH ĐẸP THỨC TỈNH
Tác giả: Phong Hỏa Gia Nhân
Dịch giả: Mayy
Thể loại: Xuyên thư, ngọt ngào, sảng văn, niên đại
Giới thiệu vắn tắt:
Mỹ nhân hoa đào Diệp Mạn Tinh thường thích chế biến những nguyên liệu trong không gian thành các món ngon thượng hạng để hỗ trợ
cho việc làm đẹp và duy trì nhan sắc của mình.
Ngờ đâu sau khi thức dậy lại xảy ra một điều bất ngờ… Trước ánh mắt thâm sâu lạnh lùng như lưỡi dao của người đàn ông, mỹ nhân hoa
đào phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn truyện mẹ kế đối địch với vợ cả.
Vợ cả của nam chính kiêu căng, nữ chính sống lại đối đầu với người vợ cả chết sớm này.
[Kiếp trước cô nữ chính sống lại này yêu một thanh niên trí thức môi đỏ răng trắng, đá nam chính trúc mã mình thích ngày xưa để
đến thành phố hưởng hạnh phúc cùng người bạn trai thư sinh.
Chẳng ngờ chưa kịp hưởng phúc thì sau đó suýt mất cả mạng mình lẫn mạng con.
Sau khi sống lại, nữ chính không hề nghĩ nhiều mà đá tên chồng kia, đưa con về quê tìm lại người trúc mã năm xưa kết hôn lần nữa.
Ai mà ngờ được trúc mã đã kết hôn, còn cưới một yêu tinh làm trời làm đất, năm thứ hai sau khi kết hôn đã chào đón một cặp sinh
đôi nam nữ.
Vì vậy nữ chính sống lại quyết định dịu dàng chờ đợi, dù bị chàng trúc mã sĩ quan từ chối vẫn không oán không hận mà đợi chờ.
Thậm chí sau khi cô vợ kiêu căng của anh ta mất, nữ chính cũng không oán không hận chăm sóc hai đứa con của người vợ.
Cuối cùng chân thành đã cảm động được đất trời, không chỉ hai đứa trẻ sinh đôi kia thích nữ chính mà đến nam chính trúc mã cũng đã
tái hôn ba năm sau khi vợ cả mất. Sau khi kết hôn, anh ta đã giao lại tài sản của vợ cũ, thậm chí là cả tiền học bổng của con cho
nữ chính.
Nhiều năm sau, những đứa con của nữ chính được dạy dỗ tốt, ai nấy đều trở thành người có tương lai rộng mở.
Còn con của vợ cả vì ghen tị với anh kế chị kế được mẹ kế đối xử tốt, bất kể cô và nam chính giáo dục ra sao thì cuối cùng vẫn
trưởng thành sai hướng, kết quả đứa nào cũng thê thảm.]
Ba tháng sau.
Hoa đào tinh nhìn cái bụng bự của mình: Một ngụm máu nghẹn trong lòng:
Cô có nên làm trời làm đất như trong sách, hại con mình có kết cục thê thảm, trở thành nhân vật xấu xa không?
Hoa đào tinh lặng lẽ gọi cho chồng: “Chồng này, em có thai rồi, anh tranh thủ dành thời gian về rồi chúng ta ly hôn?”
Nam chính: Ly hôn?? (Tôi đã làm gì sai?)
*
Sau khi sống lại, Trần Kiều Kiều vẫn dịu dàng đợi chờ, cô ta lẳng lặng nhìn yêu tinh kia làm trời làm đất và thầm nghĩ chỉ cần chờ
ả yêu tinh kia tự chia cắt tình cảm rồi chẳng mấy chốc sẽ chết thôi.
Chỉ là,
Cô ta cứ chờ cứ chờ mãi,
Cuối cùng cũng chờ đến ngày Tống Văn Cảnh được thăng chức
Sao vẫn chưa ly hôn?
Mà còn cưng chiều ả yêu tinh kia thành người thắng luôn rồi
???
Phong Tĩnh hỏi: "Đội trưởng Tần, anh chạy theo tôi từ Trung Quốc đến Triều Tiên, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Tần Tranh mặt không đổi sắc: "Anh nói rồi, muốn tìm em chữa bệnh."
Phong Tĩnh bị làm cho tức cười: "Có bệnh gì, cứ phải để em chữa mới được?"
Tần Tranh: "Bệnh tương tư."
*
Gặp lại sau nhiều năm.
Anh bước trong màn đêm, ung dung lạnh nhạt. Ánh sáng và bóng tối đan vào nhau, màu đêm tối nhuộm đầy mi mắt, lộ ra vài phần không
thể kềm chế.
"Bác sĩ Phong, lại gặp mặt."
Vẫn giống như trong trí nhớ, biếng nhác tản mạn.
*
Đội trưởng Tần Tranh của đội gỡ bom nhìn qua lúc nào cũng có vẻ tiêu sái không kềm chế được, thờ ơ, nhưng lại kèm theo cảm giác xa
cách lạnh nhạt.
Trong các cuộc gỡ bom, anh luôn luôn thong dong bình tĩnh, thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó.
Mãi cho đến khi có người nhắc tới tên của Phong Tĩnh ở trước mặt anh.
Hôm đó là lần đầu tiên anh không kiểm soát được cảm xúc trước mặt người khác.
Có người hỏi: "Vì sao cứ phải cố chấp với quá khứ?"
Tần Tranh cười: "Không phải cố chấp với quá khứ, mà là muốn bảo vệ thành phố có cô ấy."
Em là phong cảnh đẹp nhất trên con đường ngược chiều* của anh.
Chuyên gia gỡ bom đẹp trai lưu manh lạnh lùng kiêu ngạo x bác sĩ đông y dịu dàng xinh đẹp.
*Đường ngược chiều/ người đi ngược hướng: Ý chỉ một người làm việc tốt nhưng việc đó lại là việc hay hành động mà ít người dám làm
(ví dụ như công việc của nam chính).
"Hai người đến bước nào rồi?"
"Cái gì?"
"Ôm, hôn, hay là...?"
"Ôm...mà thật ra cũng không tính là ôm."
"Là sao?" Tô Chỉ cười gượng gạo, nhấc hai cánh tay lên.
"Như này nè." Cô vòng tay ra sau người cô bạn, nhưng không hề chạm vào bất cứ chỗ nào của cô ấy.
"Trong gara tối om không bật đèn, chỉ có tớ ôm chặt lấy anh ấy. Còn anh ấy thì ôm lại tớ như thế này, thậm chí còn chẳng chạm vào
tớ."
"Tại sao?"
"Bởi vì anh ấy là chú của tớ."
-
Rất lâu sau đó, hai người gặp lại nhau trong một bữa tiệc.
Tô Chỉ gọi anh đầy xa cách: "Chú Trình."
"Ừm." Trình Hoài Cẩn gật đầu, cứ thế nhìn cô xoay gót rời đi.
"Chẳng phải trước kia cô ấy không chịu gọi cậu là chú sao?" Một người bạn hỏi anh.
"Trước đây cô ấy thích gọi tôi là Trình Hoài Cẩn."
"Hối hận không?"
Trình Hoài Cẩn đứng trong gió lạnh thấu xương, cười không thành tiếng.
Hướng dẫn sử dụng:
1. Đôi bên cùng sạch, mối tình đầu của nhau, HE.
2. Chênh lệch tuổi tác, nam hơn nữ mười tuổi.
Úc Thiên Phi và Nhan Noãn lớn lên cùng nhau đều có mối tình đầu năm mười sáu tuổi.
Úc Thiên Phi thầm mến đàn chị xinh đẹp, Nhan Noãn thầm mến Úc Thiên Phi.
Nhan Noãn không vui, Úc Thiên Phi quá đần, quá thẳng, lại quá tốt với mình.
Cậu chọn trốn tránh.
Mười năm sau, hai người xa cách đã lâu vô tình gặp nhau trên đường vào lúc nửa đêm.
Nhan Noãn đang dùng dằng với bạn trai cũ cứ dây dưa không dứt, Úc Thiên Phi thì uống say khướt.
Úc Thiên Phi đuổi bạn trai cũ đi rồi nổi cáu với Nhan Noãn, sau khi chất vấn bèn theo gót Nhan Noãn về nhà, còn muốn Nhan Noãn hứa
không được chơi trò biến mất nữa.
Nhan Noãn lại muốn trốn, có điều lần này, có trốn thế nào cũng không thoát.
Úc Thiên Phi vẫn chẳng có chừng mực như năm đó, dính lấy cậu, che chở cậu, nuông chiều cậu, cũng vui vì được cậu nuông chiều, chỉ
là không yêu cậu.
Úc Thiên Phi: Miếng dán giữ nhiệt tới dán dây!
Nhan Noãn (ngoài mặt): Cút.
(Trong lòng): ( o̴̶̷᷄﹏o̴̶̷̥᷅
Cho đến khi có một ngày, Úc Thiên Phi phát hiện Nhan Noãn thích đàn ông.
Úc Thiên Phi: Lạ nhỉ, cậu cũng là đồng tính luyến ái, thế sao lại không thích tôi?
...
Không não x Không vui
Bác sĩ thú y x Bác sĩ nha khoa
Thời gian đầu đơn phương yêu thầm, sau này sẽ có đôi chút yêu thầm từ hai phía.
Công siêu cấp thẳng, siêu cấp ấm áp lại có chút trêu chọc bẩm sinh.
Thụ chướng khí, kiêu ngạo, thật ra bên trong mềm mại.
Cả hai đều từng có người yêu cũ.
Truyện Một Khắc Nhớ Một Đời Mong của tác giả Kim Aiko đang được đọc chào đón.
"Tôi là thê tử kết tóc của anh đấy!" Nàng ấy quyết liệt tuyên bố, nhưng anh không thể đáp lại với câu trả lời mong đợi. "Tôi đã có
lỗi với cô ấy, tôi yêu Nguyệt nhi."
Ái tình tưởng chừng như mơ hồ, nhưng lại gây ra nhiều cảm xúc đau khổ và hận thù, đồng thời gợi lên sự nhớ nhung và tương tư mãi
mãi, trở thành chìa khóa mở ra cánh cửa tình yêu.
"Mỹ nhân, ngài nên nghỉ ngơi." Một cung nữ khéo léo đề nghị. Hoàng hậu đã ngồi đây trong hai canh giờ với vẻ mặt đau buồn. "Hoàng
hậu, ngài không sao chứ?" Anh hỏi, nhưng cô ấy chỉ cười mỉm nhưng vẫn trầm ngâm với hai từ "chấp niệm".
Nếu bạn yêu thích thể loại ngôn tình, hãy đọc tiếp Yêu Anh Là Em Sai hoặc Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc.
Tác giả: Nhất Bán Công Tử.Thể loại: Bách hợp, cung đấu, ABO, cổ đại, trọng sinh, ngược tâm, HE.
Văn án:
Phu thê nhất thể, vinh nhục đồng cam.
Cúc hoa đài hiu quạnh gió lay, búi tóc đong đưa kim thoa, phảng phất gió xuân tươi mát. Ngỡ như năm tháng ngừng trôi, phồn vinh
một thoáng bì không được nhất đóa phương hoa, hai tay níu giữ năm tháng thanh xuân mãi trôi xa.
Bước sai kiệu hoa, mặc nhầm giá y.
“Phương Hoa* tài nữ vạn kiếp là tấm gương cho nữ tử trong thiên hạ, tiểu nữ tử tài hèn sức mọn sao dám nhận hai từ phương hoa từ
bát gia?”
Xuân phong phơi phới, phương hoa e lệ giấu dung nhan sau quạt lụa, ánh mắt giấu không được quyến luyến đời này. Váy trắng quét
đất, tóc dài đến thắt lưng, tay cầm ô giấy dầu hoa mai cán trúc nhẹ xoay bọt nước bắn tung tóe như sương.
“Đây thoa đây trạc, một lời đã định, cúc khai hoa xin dùng kiệu hoa tám người, tam thư lục lễ nghênh đón nàng.”
Kiều giấu mặt dưới trăng, hai má đỏ bừng, ngượng ngùng đưa tay nhận lấy chiếc thoa đôi trạc.
“Bát gia lời đã nói xin chớ lừa tiểu nữ tử, trước sân xin trồng một khóm cúc chờ ngày khai hoa.”
…
Phải chăng nhân sinh phải trải qua thống khổ?
Hoa khai hoa tạ, đợi một người, đợi cả một đời.
Có ai thấy nàng tay cầm ô giấy dầu hoa mai cán trúc lãng đãng đi dưới cơn mưa xuân lất phất, cổ tay đeo đôi trạc bạc nhẹ xoay
khiến bọt nước bắn tung tóe?
Có ai cùng nàng đợi dứt cơn mưa này, đợi kiệu hoa đưa nàng về tệ phủ?
Có ai ngưỡng vọng ánh trăng bạc tàn lụi sau khóm tre già?
Có ai từng yêu một người buông bỏ cả một kiếp?
“Tuyệt Ca?”
“Tuyệt vọng trường ca.”
“Sao có thể đặt tên như thế này?” Bát gia hơi nâng mắt cười, gấp nhẹ quạt giấy trên tay: “Thiên hạ tuyệt ca, ý tứ này mới đúng.”
Liệu có thể như lời người ấy nói trở thành thiên hạ tuyệt ca?
“Bát gia, ngài đợi ta, tiểu nữ tử theo ngài… dùng kiếp này theo ngài…”
====================
Chú giải:
*Phương Hoa: Chuyện kể về người con gái họ Phương tên Hoa xinh đẹp tài giỏi, từng giả nam trang báo danh hôn phu vào kinh thi đỗ
đạt thành tiến sĩ, giải oan cho gia đình chồng. Sau này dùng Phương Hoa để ám chỉ người con gái tài sắc vẹn toàn, thông minh lanh
lợi.
Truyện Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao - Ôn Giai Kỳ - Hoắc Hạc Hiên.
Ôn Giai Kỳ
Ôn Giai Kỳ nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống dưới.
Nhưng mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống thì thấy trong trong phòng khách
phía dưới, ngoại trừ người đàn ông có ngày đêm mong nhớ thì ở bên cạnh anh còn một người phụ nữ khác.
"Hoắc Hạc Hiên, mày có ý gì? Tạo bảo mày về chờ con chào đời, mày lại dẫn người phụ nữ này về có ý gì?"
Hoắc Hạc Hiên
Hoắc Hạc Hiên là ba của đứa bé.
Nhưng mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp
anh nữa.
"Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui
rồi."
Khóe mắt của Ôn Giai Kỳ hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn
đều là niềm vui khó mà kiềm nén.
Trần Loan là đích nữ duy nhất của phủ Trấn Quốc Công, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới gối lão thái thái, được nâng niu chiều
chuộng, vô cùng mong manh. Khi mối tình đầu thời niên thiếu chớm nở, nàng đi theo sau Bát hoàng tử hung ác nham hiểm mấy năm.
Cuối cùng nghe lời đầu độc của di nương và thứ nữ, mười dặm hồng trang, áo cưới rực lửa, gia nhập Đông Cung.
Thái Tử Kỷ Tiêu là kẻ đoạn tụ chi phích (1), suốt ngày uống rượu mua vui cùng các phụ tá ở Đông Cung, mê muội vô đạo, vị trí trữ
quân (2) lung lay sắp đổ. Nàng mệt mỏi khi cả ngày phải che giấu và đối phó, thậm chí còn bị gia tộc coi là đứa con bỏ đi.
Bát hoàng tử Kỷ Hoán dùng thủ đoạn sấm sét kế vị, vào đêm Thái Tử bị phế bỏ, nàng bị đưa vào tẩm cung của tân quân (3), sắc mặt
người đàn ông đã trở thành cửu ngũ chí tôn hung ác nham hiểm đến cùng cực.
Một đêm mộng hoang đường, nàng mất đi thân thể trong sạch.
Ngày hôm sau, lúc nàng uống hết chén rượu độc thứ muội đưa tới, hồn về tây thiên, cơ thể lạnh băng, nằm trong vòng tay vị quân
vương thô bạo, nàng cảm giác được bàn tay hắn run rẩy kịch liệt.
Một ngày nọ khi sống lại, hôn ước của nàng và Thái Tử đã được ấn định, không còn cách nào khác, nàng hoảng loạn xông phủ hoàng tử,
khóe mắt ngấn lệ. Ngón tay thon dài của người đàn ông giúp nàng lau khô nước mắt, hỏi: “Gả cho hắn ta hay gả cho ta?”
Kỷ Hoán nhíu mày, gương mặt lạnh nhạt, không thuần thục dụ dỗ: “Phủ hoàng tử rất sạch sẽ, hậu viện không người, nếu nàng vào phủ,
mọi chuyện sẽ do nàng quyết định.”
Trần Loan không biết, người đàn ông này bởi vì câu nói lí nhí “Gả cho chàng” của nàng, ngày đêm không nghỉ bố trí hơn một tháng,
trước khi nàng xuất giá hắn sẽ bước lên vị trí tối cao kia, danh chính ngôn thuận cướp đoạt hôn sự của Kỷ Tiêu.
(1) Đoạn tụ chi phích: Chỉ mối quan hệ đồng tính giữa nam giới.
(2) Trữ quân: Người kế thừa ngai vị.
(3) Tân quân: Quân vương mới lên ngôi.
Lam Khải Vu Mặc, một truyện đam mỹ của tác giả Lam Ngạch Vy, tập trung vào cuộc sống của Lam Anh - một thanh niên bình thường với
công việc mở một tiệm thú cưng ở quê nhà. Một ngày nọ, khi đóng cửa tiệm, Lam Anh nhặt được một cún bị thương và đưa nó về nhà để
chăm sóc. Tuy nhiên, việc chăm sóc con vật nhỏ bé này đã làm thay đổi cuộc đời của Lam Anh khi tự ý biến cậu từ một Beta trở thành
một Omega.
Nếu bạn là người yêu thích thể loại truyện đam mỹ, hãy đọc tiếp Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ hoặc [Vong Tiện] Nhị Ca Ca Từ
Trên Trời Rơi Xuống.
Lục Mãn, phong thủy huyền sư uy tín nhất Hạ Quốc, sống được 80 tuổi và qua đời tại nhà. Với môn đồ 3.000 người, sự chôn cất của
ông được tổ chức long trọng. Nhưng trước khi qua đời, ông không ngờ mệnh cách của mình lại bị người ta phạm.
Bảy hồn sáu phách của ông được tái sinh trên người một cô gái thiểu năng trí tuệ, sống trong thập niên 80.
Đại lão huyền học Lục Mãn trở thành một cô gái ngốc nghếch, béo thêm vài kí. Nhưng với sức mạnh của phong thủy, cô bắt đầu sử dụng
những kiến thức kỳ lạ này để giúp đỡ gia đình. Đôi tay trái cầm la bàn, tay phải cầm phù chú, cô thể hiện khả năng đọc vận mệnh và
dự đoán thời tiết, theo ngữ hành bát quái, ngắm trời đoán đất.
Cha của cô, một người bị xử thua đến mất hết tài sản, được cô dẫn dắt làm giàu và thành lập một xí nghiệp lớn. Mẹ của cô, người
phụ nữ vô danh trước kia, cũng trở thành một “nữ cường nhân” được người dân trong xóm ca ngợi.
Dù vậy, cuộc sống của cô không dễ dàng khi những người đến xem bói vẫn cứ đổ xô vào nhà, khiến cô phải lo lắng cho bức tường nhà
mình. Trong lúc ấy, một người đàn ông đẹp trai tới xin giúp đỡ và nói rằng muốn cầu “em”.
Lục Mãn không hiểu ý của anh ta, nhưng không quên trách nhiệm của mình - vì gia đình và những người cần giúp đỡ, cô sẽ không ngừng
tìm cách sử dụng kiến thức phong thủy mạnh mẽ của mình.
[Zhihu] Rắn đen tẩm trà
Tác giả: 草莓冻
Edit: caamuoosi
- --
Tôi nhận được tin nhắn WeChat từ một anh chàng tên "Rắn" nói anh ta vừa cắn ai đó, có gửi kèm vị trí.
Khi chạy đến, tôi thấy một con rắn đang ngoan ngoãn nằm cạnh một người, kế bên là chiếc điện thoại di động.
Sau đó, rắn nói: "Xin lỗi, tôi phải làm gì bây giờ?"
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, hóa đá.
Truyện Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân Lý Dục Thần.
Trích đoạn:
Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này.
Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ
nghèo.
Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp.
Lý Dục Thần đến đây để từ hôn.
Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới
hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời.
Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm.
Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày.
Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến.
Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi.
Với việc trọng sinh, Cố Liên quyết định thay đổi quá khứ bằng cách lấy kế của mình làm vợ. Trái với cuộc hôn nhân thảm hại trước
đây, nàng sẽ sống hạnh phúc bên Cố Kiều trong thế giới mới này.
Ban đầu, Cố Kiều chỉ xem Cố Liên là một người kết nối để hoàn thành mục tiêu của mình. Tuy nhiên, anh đã dần bị thu hút bởi tính
cách và tố chất của nàng. Đương nhiên, chuyện tình của hai người vẫn gặp phải những trở ngại và thử thách.
Đến cuối cùng, Tần Dược – chồng cũ của Cố Liên, đã ngạc nhiên với sự thay đổi của người vợ cũ và bị quyến rũ bởi nàng một lần nữa.
Tuy nhiên, Cố Liên đã trưởng thành hơn và giảm thiểu được cảm xúc của mình đối với Tần Dược.
Với những tình tiết ngọt ngào và nhẹ nhàng, câu chuyện này mang đến một thông điệp tích cực về việc sáng tạo cuộc sống hạnh phúc
của chính mình.