An Như Cố nhìn hũ tro cốt đan xen gỗ Kim Tơ Nam Mộc và gỗ Mun, cô dò xét phong ấn bên trên, cô chỉ hơi nhướn mày, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, không hề thay đổi: “Cô nói là… Nếu cô ra ngoài, em gái có thể lập tức tìm được cô, rồi chạy đến đây cứu cô đúng không?”
Giọng nói Phương Thượng Thiện tràn ngập cảm giác nhớ nhung: “Đúng vậy, khi còn bé, có một lần suýt nữa tôi đi lạc, con bé đã thông qua cảm ứng song sinh tìm được tôi. Chỉ cần cô có thể đưa tôi ra ngoài, em gái tôi nhất định sẽ đến cứu chúng ta.”
An Như Cố nhếch môi, chợt hiểu ra một chuyện.
Chẳng trách thiên cơ tiết lộ chút hy vọng xuất hiện ở thôn này.
Nếu cô có thể cởi phong ấn cho Phương Thượng Thiện, em gái thân thiết nhất với cô ấy sẽ tìm đến đây. Như vậy, Phương Nhược Thủy không còn thời gian và cơ hội tiêu hủy trấn vật.
Nhưng mà Phương Thượng Thiện nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy suy nghĩ mình quá ngây thơ, mặt ủ mày chê nói: “Hầy, suýt nữa thì tôi quên mất, phong ấn này vô cùng mạnh mẽ, tôi bị ép đến mức chẳng thể trở mình, khó mở ra lắm. Chẳng bằng, chúng ta thừa dịp này nhanh chóng trốn đi.”
Nhưng An Như Cố lại từ chối: “Tôi biết phong ấn này, đây là tỏa hồn chú.”
Cô gái nghe xong tên liền nói: “Đó là một tà chù đúng không?”
“Tỏa hồn chú cũng được dùng để tỏa hồn trấn ác.” An Như Cố lắc đầu nói: “Pháp thuật không chia chính-tà, chỉ phân chia người thiện kẻ ác, hệt như dao vậy. Có người dùng nó để cứu người, có người lấy nó để hại người, thuật Lỗ Ban nhà các người cũng thế mà?”
Cô gái nghe vậy lâm vào trầm tư, dường như đúng vậy thật, em gái của cô ấy từng cứu người, cũng từng hại anh rể. Chồng cô ấy từng là bác sĩ cứu rất nhiều người, nhưng lại dùng dao đâm chết cô ấy.
Có nhiều thứ không thể phân chia rõ ràng, phải xem người dùng nó có đi theo chính đạo hay không.
An Như Cố nâng hai tay lên, kết thủ ấn, cô đọc phóng hồn chú để giải tỏa hồn chú: “Thiên pháp tỏa, địa pháp tỏa, bái thỉnh thu kim tỏa. Kim pháp tỏa, ngân pháp tỏa, linh tế khởi. Kim tỏa tỏa nguyên thần, tỏa khởi tâm bất định, thần hồn điên đảo vô pháp hành động, nhân danh bất tri, nhân tính bất bạch, tỏa khởi đắc bệnh vô pháp tồn, thì khắc khắc mê mê, ngô phụng sắc lệnh, lão tổ cấp cấp như luật lệnh!”
Cô không biết mình có thành công hay không, bởi vì cô không biết thực lực của người thi pháp.
Trong quá trình đó, An Như Cố chợt phát hiện miệng cô hơi cứng đờ, đọc từng chữ bắt đầu khó khăn, hình như có thứ gì đó đang ngăn cản cô, đây chính là đánh cược trong quá trình giải phong ấn.
Cũng may lực cản này đối với cô mà nói tương đối nhỏ, cô thận trọng cố gắng niệm xong phóng hồn chú.
Trong không gian, phảng phất có thứ gì đó vỡ nát. Hũ tro cốt khẽ rung lắc, một cô gái nhẹ nhàng bay ra khỏi hũ tro cốt.
Phương Thượng Thiện có tướng mạo thanh lệ dịu dàng, khuôn mặt nhu hòa, giống hệt Phương Nhược Thủy trong lệnh truy nã.
Cô ấy sững sờ nhìn An Như Cố, rồi lại cúi đầu nhìn bản thân mình, căn bản không dám tin tưởng mình có thể thoát khỏi hũ tro cốt.
Mãi lát sau mới phản ứng lại, liên tục cảm ơn, sùng bái An Như Cố không thôi: “Cảm ơn đại sư đã cứu tôi một mạng, sau này tôi nhất định hậu tạ!”
Đây không phải lời nói suông, đối với người cõi âm mà nói, đây là hứa hẹn ràng buộc. Một khi nói, nhất định phải làm, nếu không sẽ tổn hại âm đức.
Những quỷ khác thấy Phương Thượng Thiện đã thoát ra được, họ thấy vui vẻ không thôi. Bà lão kích động đến mức nước mắt rơi như mưa, vươn tay ôm Phương Thượng Thiện vào lòng.
Người mà nhà họ cần xin lỗi chính là Phương Thượng Thiện.
Bỗng nhiên An Như Cố ngẩng đầu nhìn về phía cổng, ánh mắt lóe lên sự phức tạp, một khí tức nguy hiểm đang đến gần.
Là Phương Nhược Thủy hay là Bạch Vi?
…………………………
Trong lúc mọi người đang vui mừng, chợt một luồng âm phong tràn tới.
m khí bao phủ toàn bộ căn nhà, sương đen tràn ngập căn phòng, dần dần hóa thành thực chất, nhiệt độ càng lúc càng lạnh, rõ ràng đang là mùa hè, nhưng nhiệt độ lại xuống âm độ.
Cùng lúc đó, cổng chính vốn dĩ đã đóng lại mở ra lần nữa, một người đàn ông cao gầy tiến vào, anh ta mặc một bộ quần áo đỏ thẫm, nghiễm nhiên là cách ăn mặc của tân lang ở cổ đại.
Da anh ta trắng nõn, cằm chẻ, dáng người cao gầy, nhìn rất tuấn tú, lịch sự.
Ánh mắt anh ta dán chặt lên người Phương Thượng Thiện.
Phương Thượng Thiện sợ hãi lùi về sau hai bước, oán hận nói: “Bạch Vi!”
Bạch Vi ném thẳng con gà mái xuống, lịch sự vươn tay ra hướng về phía Phương Nhược Thủy: “Đừng lộn xộn, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta. Không phải em luôn nói kết hôn kiểu phương tây không tốt, nên muốn tổ chức hôn lễ kiểu Trung Quốc sao? Hôn lễ kiểu Trung Quốc lần này không tốt sao?”
Phương Thượng Thiện nhắm mắt lại, trăm người đón dâu, mười dặm hồng trang, quả thực là hôn lễ tốt nhất.
Nhưng điều kiện tiên quyết, người cô ấy gả không phải hung thủ đã sát hại cô ấy!
“Anh biến đi, cả đời này tôi không muốn ở cùng anh, anh là tên biến thái, là tội phạm giết người!”
Bạch Vi nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ, mắt lóe lên một tia nguy hiểm: “Anh đâu muốn giết em, ai bảo em không nghe lời.”
Phương Thượng Thiện rưng rưng nói: “Anh nói anh không muốn giết tôi? Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao?”
Bạch Vi khẽ thở dài một hơi, giơ tay nhấc chân đều có khí chất tiêu sái, vô cùng tương xứng với danh bác sĩ nổi tiếng trước đây: “Nếu em không tin, anh đành chịu vậy.”
Thực ra, ban đầu anh ta muốn biến Phương Thượng Thiện thành vật sưu tầm, nhưng sống chung càng lâu, anh ta thấy cô ấy lương thiện hệt như tên của mình.
Khiến anh ta cảm thấy hình như khiến bộ sưu tập trở nên phong phú cũng là một ý hay.