Logo
Chương 205: Chương 205

Nhưng ngày hôm đó, Phương Thượng Thiện ngồi trên xe lăn, trong lúc vô tình tìm thấy chìa khóa, mở phòng chứa đồ của anh ta, nhìn thấy “Bộ sưu tập”, run rẩy chuẩn bị báo cảnh sát.

Vậy thì… chẳng còn cách nào khác.

Phương Thượng Thiện nghiến răng nghiến lợi, cô ấy hiểu mình không mạnh bằng Bạch Vi, nếu không bây giờ đã muốn đồng quy vu tận với anh ta: “Miệng anh không có một câu nào là thật? Tên biến thái như anh phải chịu thiên đao vạn quả, chờ em gái tôi đến, anh sẽ chết rất khó coi!”

Bạch Vi nghe Phương Thượng Thiện nói vậy, nụ cười dối trá trên mặt lập tức biến mất.

Anh ta không ngờ rằng Phương Thượng Thiện mà mình chọc phải, không phải thiên kim nhà giàu bình thường, mà là môn hạ Lỗ Ban lánh đời.

Anh ta không sợ Phương Thượng Thiện, cũng không sợ người đã thả Phương Thượng Thiện ra, không thấy rõ năng lực đối phương thế nào, lại cảm thấy hơi sợ Phương Nhược Thủy đã tra tấn anh ta đến chết.

Cái người đó có chấp niệm điên cuồng với chị gái của mình, không tìm được bất kỳ bằng chứng nào, căn bản không có chứng cứ, thì đã trực tiếp động thủ giết người, mạnh hơn anh ta rất nhiều.

Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, lòng anh ta lại thấy hưng phấn không thôi.

Rằm tháng bảy, quỷ môn mở ra, đợi đến khi anh ta đưa Phương Thượng Thiện xuống địa phủ, cho dù Phương Nhược Thủy có thể động đến quỷ, cũng không thể chạy theo xuống đó được.

Bạch Vi lại nở nụ cười, cất bước về phía trước, dáng vẻ nghiễm nhiên, ép người ta không thể chối từ, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, chúng ta nên đi xuống dưới.”

“Anh chết đi, đồ biến thái!” Phương Thượng Thiện suy sụp nói.

Thái độ của cô ấy vô cùng tốt, tuy oán hận cực điểm, nhưng chỉ mắng kẻ kia biến thái, đối với người khác mà nói, có thể gọi là vô thưởng vô phạt.

Bà lão cũng chính là bà nội của Bạch Vi, chủ động đứng ra nói, cản trước người Bạch Vi, nhỏ giọng năn nỉ: “Tiểu Vi, chuyện tình cảm, nên chú ý người tình tôi nguyện, con không thể ép buộc người khác. Huống chi, trước kia con đối xử như thế với con bé, sao nó có thể đồng ý gả cho con?”

Mọi người tưởng rằng khi bà nội Bạch Vi góp lời, nhất định Bạch Vi sẽ hòa nhã hơn.

Nhưng Bạch Vi chỉ nhíu mày, đưa tay ngưng kết âm khí thành đao, vung về phía bà nội. Nếu bị đâm trúng, như vậy hồn phách bà ấy không chết cũng bị thương.

“Tôi để bà khuyên cô ấy, không phải nói bà khuyên tôi.”

Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, An Như Cố kéo bà Bạch ra sau lưng, dùng tư thế đánh nhanh giết gọn kết ấn, ngăn cản cỗ âm phong này.

Lúc này, Bạch Vi mới dời mắt lên người đứng cạnh vợ mình.

Mắt anh ta đảo qua người An Như Cố, lòng dấy lên sự hưng phấn: “Tôi có vật sưu tầm đáng yêu, khôi ngô tuấn tú, cũng có người vợ vô cùng thiện lương. Tôi thấy cô rất đẹp, tôi muốn cô trở thành vật sưu tập xinh đẹp nhất.”

Mọi người: !!!

Phương Thượng Thiện thấy anh ta tự phụ như vậy, kìm nén sợ hãi đứng trước mặt An Như Cố: “Có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, không nên làm hại những người khác!”

Cô ấy không biết đại sư lợi hại đến mức nào, nhưng cô ấy biết Bạch Vi rất mạnh, đại sư chưa chắc là đối thủ của Bạch Vi.

Bạch Vi thấy vợ tức giận, nhếch miệng nói: “Em đang ghen à, em yên tâm đi, chỉ mỗi mình em là vợ của anh mà thôi.”

Phương Thượng Thiện: “Biến đi!”

Suy nghĩ của tội phạm giết người luôn khác thường vậy sao?

Trong ánh mắt lo lắng của mọi người, An Như Cố chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Đúng rồi, quên hỏi anh, cảm thấy thế nào khi thành thân với gà mái?”

Bạch Vi: !!!

Từ đầu đến cuối Bạch Vi không nhắc đến chuyện này, là vì muốn quên đi trải nghiệm khuất nhục kia, đột nhiên tấm màn che bị xốc lên, lớp mặt nạ thanh nhã của anh ta vỡ vụn: “Thì ra cô chính là tiện nhân ám toán tôi!”

Khi đội ngũ đón dâu tiến vào từ đường, anh ta nói một tràng lời ngon tiếng ngọt, sau đó vén rèm lên, lòng tràn ngập phấn khởi, nghĩ rằng trong kiệu là hũ tro cốt của vợ mình.

Kết quả, khi nhìn kỹ, chỉ có con gà mái nằm trên ghế!

Anh ta cao quý đến vậy… Thế là lại nói lời ngon tiếng ngọt với một con gà mái!

Bản thân anh ta nghiệp chướng rất nặng, oán khí và sát khí ngưng tụ thành thực chất, mỗi ngày đều phí rất nhiều công sức để ổn định tâm tính của mình, tránh mất lý trí, nếu không sẽ biến thành ác quỷ. Nhưng lúc ấy, suýt nữa bị tức đến mức thần hồn bất ổn, trực tiếp trở thành lệ quỷ mất sạch lý trí.

Mắt An Như Cố trong veo, gương mặt lạnh băng như tuyết: “Thân mình có nhiều nợ máu như vậy, không biết anh làm cách nào thoát khỏi đuổi bắt, nếu như bị bắt được, sợ rằng anh phải ở tầng 18 tầng địa ngục 1000 năm, không biết anh lấy đâu ra dũng khí chạy đến đây kết hôn.”

Bạch Vi nhíu mày, mắt đỏ bừng như máu, đưa tay ngưng kết âm khí phóng về phía An Như Cố. Anh ta không muốn vật sưu tập này nữa, chỉ còn cừu hận cực sâu với cô.

Không đợi An Như Cố ra tay, Thương Nguyệt đứng bên cạnh đã lao lên, chỉ dùng một thuật định thân đã khiến Bạch Vi bất động tại chỗ, không nhúc nhích được.

Thương Nguyệt cắn đôi môi đỏ mọng, nghĩ đến dáng vẻ phô trương thanh thế của Bạch Vi, luôn cảm thấy mình đã chịu thiệt thòi.

Trước kia, cô ấy đội mũ phượng, mặc hỉ phục đi đến Vương gia cưới Vương Kha. Tuy mặc hỉ phục nhưng chỉ có mỗi mình cô, đâu phô trương đến mức này?

Quỷ Vương này diễm phúc không cạn, bày trò long trọng như vậy, khiến cô ấy vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Sớm biết thế thì trước kia cô ấy cũng làm vậy.

Chẳng qua đây chỉ là một suy nghĩ chợt lóe lên, vì bây giờ cô ấy không muốn cưới tên Vương Kha kia nữa.

Thương Nguyệt che miệng cười, trào phúng nói: “Quỷ Vương mà chỉ có chút bản lãnh thế này à? Vậy tôi cũng muốn tự xưng là Quỷ Vương, cứ gọi Nam Kinh Quỷ Vương là được rồi.”

Bạch Vi: ???

Những quỷ khác: ???