Bạch Vi thân là lệ quỷ, thực lực không kém, điều động âm khí, 3 giây sau, đã thoát khỏi trói buộc của thuật định thân.
Bị Thương Nguyệt trào phúng, cừu hận của Bạch Vi chuyển dời sang Thương Nguyệt.
Bọn họ bắt đầu đánh nhau, sử dụng vô số pháp thuật, đồ vật trong nhà rơi đầy đất. Những đồ vật bị âm khí đánh trúng, trực tiếp hóa thành bụi phấn. Xung quanh tràn ngập âm phong, mơ hồ truyền đến tiếng quỷ khóc sói tru.
Những linh hồn bên cạnh sợ hãi không thôi, hệt như chim sợ cành cong chạy ra ngoài cổng.
Trong phòng, ngoại trừ hai quỷ đang đánh nhau, chỉ còn lại An Như Cố và Phương Thượng Thiện.
Bạch Vi bỗng nhiên bị lưỡi đao từ âm khí hóa thành cắt đứt tay, ánh mắt lóe lên sự oán độc. Thương Nguyệt trước mặt anh ta, thực lực không thể khinh thường, xem ra cần phải nghiêm túc hơn.
Nhân lúc Thương Nguyệt chưa chuẩn bị, anh ta móc trong miệng ra hai cái lọ nhỏ, lấy tro cốt trong lọ nhỏ vẩy lên đất, hai lệ quỷ áo đỏ bỗng nhiên bay ra khỏi hai lọ tro cốt.
Một nam một nữ lệ quỷ mặt trắng răng nanh nhọn hoắc, không có lý trí, trực tiếp vươn móng vuốt sắc nhọn nhào về phía Thương Nguyệt.
Quỷ khí của bọn họ nếu so sánh với Bạch Vi, chỉ có hơn chứ không kém.
Thương Nguyệt: !!!
“Anh ỷ đông hiếp ít.”
Không có võ đức!
Nhưng bọn họ không nói lý, Bạch Vi đã mạnh, lại cộng thêm hai lệ quỷ áo đỏ còn mạnh hơn anh ra, thực lực bỗng tăng lên gấp ba, Thương Nguyệt bị áp chế liên tục rút lui, không để ý toàn diện được nữa.
An Như Cố thấy thế, vội vàng lấy phù trừ tà trong túi xách ra, vung về phía hai lệ quỷ.
Phù màu vàng chuyên môn dùng để trừ tà đụng vào hồn thể hai lệ quỷ, hệt như dung nham núi lửa thiêu đốt da, từng luồng khói xanh bốc lên.
Hai lệ quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết, cực kỳ đau đớn, bị định thân tại chỗ, hồn thể bắt đầu trở nên trong suốt, nghiễm nhiên đã bị trọng thương.
Bạch Vi: ???
Bạch Vi thấy thế, cảm giác không ổn, cái người nhìn không rõ sâu cạn, lại có thể chế trụ hai lệ quỷ cùng lúc…
Thực lực thế mà còn mạnh hơn Thương Nguyệt!
Lưu được núi xanh, không sợ hết củi đốt!
Co được thì dãn được, anh ta lưu luyến nhìn thoáng qua Phương Thượng Thiện, lập tức ẩn thân, nhân lúc bọn họ không chú ý, chuẩn bị âm thầm rời đi.
……………….
Nhưng mà lúc này, một cô gái xa lạ chạy vào, tốc độ hệt như tên bắn. Hai mắt cô ta đỏ bừng, đột nhiên duỗi tay ra, thét chói tai bóp cổ Bạch Vi.
“Không ngờ anh lại trốn ở đây!”
Rõ ràng cô ta là người, nhưng sát khí và âm khí còn mạnh hơn so với quỷ. Trong khoảnh khắc đó, Bạch Vi cảm giác mình đã nhìn thấy tồn tại còn đáng sợ hơn ác quỷ.
Đợi đến khi thấy rõ dáng vẻ cô gái, Bạch Vi hít sâu một hơi, lộ ra vẻ sợ hãi hiếm mà thấy được, ngã xụi lơ trên mặt đất: “Phương… Phương Nhược Thủy…”
Phương Thượng Thiện thấy em gái mình đã đến, vội vàng chạy đến bên cạnh, tiến gần em gái mình, suy sụp khóc to: “Nhược Thủy, rốt cuộc em cũng đến! Chị đã chờ em rất nhiều năm.”
Phương Nhược Thủy ngừng động tác, nên nới lỏng trói buộc với Bạch Vi, ngẩng đầu sững sờ nhìn Phương Thượng Thiện. Rõ ràng cảm ứng được vị trí của Phương Thượng Thiện, cũng đã chuẩn bị tốt khi nhìn thấy Phương Thượng Thiện.
Nhưng khi thấy người thân mình hằng nhớ mong ở gần, chỉ có thể hé miệng, cứng nhắc nói: “Chị ơi.”
Hai chị em song sinh tướng mạo giống nhau như đúc, chăm chú nhìn đối phương, một thì sáng sủa hào phóng, môt thì trầm mặc nội liễm.
Phương Thượng Thiện căn bản không muốn để ý Bạch Vi đang ngã dưới đất, ngay lập tức ôm em gái mà mình nhớ nhung bấy lâu nay, khóc sướt mướt nói: “Khi bị phong ấn, muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong, chị nhớ mong em, nên mới không tiêu tán.”
Phương Nhược Thủy nắm chặt tay phải, rồi sau đó buông ra, cuối cùng nhìn Phương Thượng Thiện, giọng nói bình tĩnh chất chứa sự nhớ thương sâu sắc: “Em… em cũng nhớ chị.”
Chị gái song sinh hệt như thân thể cô ta, từ khi chị gái mất tích, mỗi ngày cô ta đều nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, mỗi giây mỗi phút, đều nhớ mong chị mình.
Bạch Vi thấy Phương Nhược Thủy buông lỏng trói buộc, suy nghĩ máy động.
Sự sợ hãi Phương Nhược Thủy ăn sâu vào tiềm thức anh ta, dẫn đến chuyện cho dù đối phương không dùng bất kỳ vu thuật nào, mà mình thì bị đối phương khống chế, suýt nữa quên mất mình đã trở thành quỷ.
Móng anh ta bỗng nhiên dài ra, nhân lúc Phương Nhược Thủy và chị gái thất thần, đột nhiên chộp về phía Phương Nhược Thủy.
Nếu như lúc bình thường, Phương Nhược Thủy nhất định sẽ phản kích ngay lập tức. Nhưng đã tìm được chị gái mất tích nhiều năm, khiến cô ta mất hồn mất vía, sự phòng bị giảm mạnh.
Lúc móng vuốt của Bạch Vi sắp đâm vào cơ thể Phương Nhược Thủy, An Như Cố đột nhiên vẽ phù giữa không trung, tay phải thôi động, hư ảnh hiện ra, đánh vào tay Bạch Vi.
Đây không phải dùng chu sa giấy vàng để vẽ, mà là hư không vẽ phù. Do tạo nghệ vẽ phù đã đạt đến đỉnh cao, mới có thể làm ra được, chính là trong lòng có phù.
“Aaa!” Bạch Vi đau đớn, hét lên thảm thiết.
Phương Nhược Thủy quay lại nhìn, ý thức được có người ở bên cạnh cứu mình, ánh mắt lóe lên sự phức tạp.
Sau đó buông chị gái mình ra, cúi đầu nhìn ác quỷ trên đất, trong lòng gợn sóng, nhưng giọng điệu lại hết sức bình tĩnh: “Chính anh ta hại chết chị, sau đó phong ấn chị lại đúng không?”
Nước mắt Phương Thượng Thiện tuôn rơi, từng giọt nước mắt nóng bỏng, hệt như tìm được chỗ dựa, bắt đầu khóc lóc kể lể.