Logo
Chương 207: Chương 207

Phương Thượng Thiện nói: “Chị đã nhìn thấy thi thể không trọn vẹn trong phòng chứa đồ của anh ta, trên đó còn có danh hiệu, thì ra anh ta biến một nam một nữ thành vật sưu tập của mình. Lúc đó chị muốn báo cảnh sát, kết quả anh ta đã quay về. Chị khóc nói anh ta đi đầu thú, anh ta không chịu, lại còn giết chị, sau đó mang thi thể đi hỏa táng.”

“Đặt tro cốt chị vào một chiếc hũ. Cái hũ mà anh ta đưa cho em là giả.”

Ánh mắt Phương Nhược Thủy lóe lên sự kinh ngạc, hóa ra là thế, bảo sao cô ta không tìm thấy linh hồn của chị mình trong hũ tro cốt đó.

Cô ta lẳng lặng nhìn Bạch Vi đang nằm dưới đất: “Tại sao anh lại làm thế?”

Tại sao muốn làm vậy với chị gái mà cô nâng niu như báu vật?

…………………….

An Như Cố, Thương Nguyệt, Phương Nhược Thủy đứng xung quanh, không một ai dễ chọc.

Bạch Vi ôm nửa cánh tay bị An Như Cố làm phỏng, đã hiểu hôm nay lành ít dữ nhiều. Dứt khoát lột bỏ mặt nạ ưu nhã, cười haha, cười đến tê tâm liệt phế, từng giọt nước mắt rơi xuống.

“Tôi không muốn giết cô ta, tôi chỉ muốn cô ta chấp nhận bộ mặt khác của tôi mà thôi.”

Phương Nhược Thủy lẳng lặng nói: “Tại sao anh lại cho rằng, chị ấy sẽ chấp nhận kẻ giết người như anh?”

Nụ cười của Bạch Vi cứng đờ. Đúng vậy, bởi vì anh ta thay đổi vì Phương Thượng Thiện, giả vờ thành mèo yêu chuột, nhưng chuột lại không chấp nhận mèo. Nếu như sự lương thiện của Phương Thượng Thiện bị tha hóa, có lẽ anh ta sẽ không thích cô ấy nữa. Từ khoảnh khắc anh ta yêu Phương Thượng Thiện, đã định sẽ có ngày họ trở mặt thành thù.

Cực kỳ buồn cười.

Anh ta thu hồi suy nghĩ, ánh mắt âm lãnh liếc nhìn Phương Nhược Thủy, lời nói đâm thẳng vào trái tim Phương Nhược Thủy: “Lẽ nào cô chưa từng giết người?”

Phương Nhược Thủy bị chọc trúng chỗ đau, mắt xuất hiện tia máu, lấy một tấm phù Lỗ Ban trong túi xách ra - Ngũ lôi du trì hỏa phù.

“Thử du bất thị phi phàm du, lỗ ban tứ ngô thiêu tà sư, tà pháp du, đệ tử đầu đái hỏa mạo, thân xuyên hỏa y, cước đạp hỏa hài, thiêu đắc đông phương tà sư, thiêu đắc tây phương tà sư, thiêu đắc bắc phương quỷ quái yêu ma, thiêu đắc trung ương tà pháp. Hoài thai phụ nhân, nhất thiết võng lượng hóa hôi trần, cẩn thỉnh nam đấu lục tinh, bắc đấu thất tinh, ngô phụng thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh.”

Bạch Vi bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Vài giây sau, bị thiêu đến mức hồn phách không hóa hình thành người được nữa, chỉ còn lại một đám u hồn, vừa định trốn thoát, lại bị Phương Nhược Thủy chộp lại.

“Anh đừng tưởng như thế là xong, tôi muốn phong ấn hồn phách của anh, sống không bằng chết, anh cứ chờ mà xem.”

U hồn muốn chạy trốn, lại bị Phương Nhược Thủy nắm chặt trong tay, không cách nào đào thoát được.

“Giao nó cho tôi đi, tôi muốn mang anh ta xuống Địa Phủ. Dạng người này, phải xuống tầng địa ngục thứ 18, để liệt hỏa thiêu đốt ngàn năm.”

“Lấy bạo chế bạo không khiến phạm nhân bị pháp luật chế tài, mặc dù có thể báo thù rửa hận, nhưng cũng làm bản thân mình ô uế.”

An Như Cố lấy một Bình Câu Hồn màu trắng ra, nhẹ nhàng lắc lắc.

Bình Câu Hồn là một trong ngũ đại pháp bảo của Xuất Vân Quán, công năng như danh xưng, có thể tạm thời giam cầm hồn phách trong bình. Sau khi biết ở đây có quỷ đón dâu, cô đã đặc biệt chuẩn bị Bình Câu Hồn.

Bây giờ trong bình đã có hai tay sai của Bạch Vi.

Phương Nhược Thủy dừng tay lại, suy nghĩ một lát, dần dần buông lỏng tay, một đoàn u hồn ngay lập tức bị Bình Câu Hồn hấp thu.

An Như Cố đóng chặt miệng bình, đặt nó vào túi xách.

…………………….

Hiện trường còn lại An Như Cố, Thương Nguyệt, còn có một cặp chị em là Phương Nhược Thủy và Phương Thượng Thiện.

Địch nhân lớn nhất đã bị diệt trừ, trong không khí tràn ngập hơi thở dương cung bạt kiếm.

Thương Nguyệt biết đây là tội phạm truy nã, thế là đứng ngăn trước mặt An Như Cố, chỉ cần Phương Nhược Thủy ra tay, cô ấy sẽ phản kích ngay lập tức.

Chẳng qua, An Như Cố và Phương Nhược Thủy chỉ đứng từ xa nhìn nhau, hình như không có ý định động thủ.

Mãi lát sau, An Như Cố phá vỡ sự yên tĩnh: “Trấn vật ở đâu?”

Phương Thượng Thiện nghe thấy trấn vật, ánh mắt lóe lên sự tò mò, em gái cô ấy đoạt trấn vật của đại sư à?

Thế là cô ấy giữ chặt quần áo Phương Nhược Thủy, đánh ánh mắt không đồng tình sang em gái mình.

Phương Nhược Thủy nhìn cô ấy một cái, cụp mắt suy nghĩ một lúc, mãi lâu sau đó mới nói ra một địa chỉ.

“Cô tự đi đầu thú, hay tôi ra tay bắt cô?”

“Ba ngày sau… Tôi đi tự thú.”

Trước khi đi, An Như Cố nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn Phương Thượng Thiện đang ngẩn người: “Nếu cô và đồng bạn của mình không muốn về Địa Phủ, thì có thể đến nhà ma của tôi làm việc.”

Bây giờ nhà ma đang cần người, à không đang cần ma.

Phương Thượng Thiện: ???

Phương Nhược Thủy: …

Đào góc tường trắng trợn vậy luôn á hả?