Logo
Chương 208: Chương 208

Dứt lời, An Như Cố không để ý họ nghĩ gì, trực tiếp nhàn nhã cất bước rời đi.

Không hề xảy ra tranh chấp, thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Mãi đến khi An Như Cố dẫn Thương Nguyệt về Xuất Vân Quán, cô ấy vẫn không kịp phản ứng lại.

Nghe nói Phương Nhược Thủy kia là người cực kỳ hung ác, Thương Nguyệt còn nghĩ phải giao chiến một trận cơ chứ.

Cô ấy tò mò hỏi An Như Cố: “Tôi còn nghĩ đến đó đánh nhau là chính, không ngờ rằng Phương Nhược Thủy kia chẳng hành động gì cả, thực sự kỳ quái.”

An Như Cố gọi điện cho Cục quản lý vụ án đặc thù, báo thông tin về trấn vật cho Lâm Vi Vũ xong thì cúp điện thoại.

Cô nghe được nghi vấn của Thương Nguyệt, bình tĩnh giải thích: “Em gái Phương Thượng Thiện không những giết chồng cô ấy, mà còn trộm trấn vật. Phương Thượng Thiện không thể chấp nhận nổi việc chồng mình là kẻ giết người, tất nhiên cũng không chấp nhận được em gái phạm pháp.”

Tò mò nửa ngày, cuối cùng Thương Nguyệt đã minh bạch, tấm tắc lấy làm lạ: “Tình cảm của hai chị em này tốt đến thế sao?”

An Như Cố nhớ

Vì cũng là người tu hành, thiên cơ bị che giấu, cô không nhìn thấu vận mệnh Phương Nhược Thủy, nhưng lại có thể nhìn thấu vận mệnh của người không tu hành là Phương Thượng Thiện.

Tuy vận mệnh của cặp song sinh khác nhau, nhưng cũng có thể phỏng đoán một ít về vận mệnh của Phương Nhược Thủy.

Hai đóa hoa nở rộ, cùng một cành, bản tính họ không phải kẻ ác, nhưng lại đi vào ngã rẽ.

Thương Nguyệt nghĩ đến gì đó, hiếu kỳ hỏi: “Ba ngày sau cô ta có đến đầu thú không?”

“Có.”

Quả nhiên, ba ngày sau, cô nhận được cuộc gọi từ số lạ, trong loa truyền đến giọng nói của Phương Nhược Thủy: “Phương Thượng Thiện không muốn đến Địa Phủ, mà định đến chỗ cô. Nhờ cô chăm sóc chị ấy thật tốt. Cảm ơn cô.”

“Bây giờ tôi đang đứng trước cửa Cục quản lý vụ án đặc thù.”

“Cô đã cứu chị tôi, vì báo đáp, tôi gợi ý cho cô một câu: Khi cô cảm thấy băn khoăn, hãy ngẩng đầu lên nhìn sao trời.”

“Tôi không thể nói những chuyện khác cho cô biết, nếu không tôi sẽ chết.”

An Như Cố ghi nhớ câu này, nhưng chưa thấy hài lòng: “Không thể nói thêm nữa à? Tình cảm chị em hai người chỉ đáng giá bằng một câu nói thôi sao?”

Phương Nhược Thủy: …

“Được, vậy nói thêm một câu, mấy người không còn nhiều thời gian nữa đâu.”

An Như Cố: …

“Tại sao cô gia nhập U đô?”

“Vì có người nói, có thể giúp tôi tìm cô ấy.”

Cô giật mình, cô gái này là ai, không nói cũng biết, ngoại trừ Phương Thượng Thiện ra, còn ai vào đây nữa. Chẳng trách cô ta muốn đầu thú, xem ra không trung thành với U Đô đến vậy.

Phương Nhược Thủy không định nói chuyện nữa, chuẩn bị cúp điện thoại.

An Như Cố suy nghĩ một lúc, cẩn thận nói một câu: “À phải rồi, cô không phải Phương Nhược Thủy đúng không?”

Trong loa mãi một lúc lâu không ai trả lời, nhưng vẫn không cúp máy, chứng tỏ người bên kia vẫn đang nghe điện thoại.

Mãi lâu sau, một giọng nói dịu dàng truyền đến: “Tại sao cô lại hỏi như vậy?”

“Cô học thuật Lỗ Ban, rõ ràng là người tàn tật, nhưng chân của cô không sao hết, trái lại chị gái cô lại bị tàn phế. Hai người… Đổi mệnh đúng không?”

Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười ma quái.

Cô ta cười rộ lên, tiếng cười hệt như quái vật trong vực sâu, âm u cùng cực.

“Đã nhiều năm như vậy… Chỉ mỗi mình cô nhận ra!”

Cô ta cười một lúc lâu, cười đến khàn cả giọng mới dùng lại, nặng nề nói: “Cô thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết nguyên do tại sao à?”

Ngoài chị gái của mình ra, cô ta chưa từng thấy hứng thú với bất kỳ ai, nhưng lại cảm thấy An Như Cố rất thú vị, nên muốn tiếp tục nói chuyện.

An Như Cố nhếch miệng, bình tĩnh nở nụ cười, không chút gợn sóng nói: “Để tôi đoán thử xem… Chắc không phải do chị em hai người thân thiết, chị gái cô sẵn lòng gánh chịu cái giá phải trả cho việc học thuật Lỗ Ban đâu nhỉ?”

Mãi một lát sau, trong loa truyền đến giọng nói âm u, rít qua kẽ răng, hệt như tiếng ma sát giấy: “Bố mẹ tôi sinh ba người con, anh trai là Phương Nguyên, hai người còn lại là tôi và chị gái.”

“Chúng tôi là song bào thai, có thể do tôi hấp thu dinh dưỡng nhiều, cơ thể chị ấy mới yếu ớt, bác sĩ khẳng định chị gái tôi sống không quá 30 tuổi.”

“Khi còn bé, tôi nghĩ chúng tôi có thể giống anh trai, sống vui vẻ, cũng được chào đón.”

“Nhưng sau này, tôi phát hiện ra sự khác biệt. Anh trai tôi rất tự do, thuật Lỗ Ban nhiều thế hệ chỉ truyền con trai, không truyền cho con gái. Anh ta có thể học thuật Lỗ Ban, nhưng lại không muốn học, thậm chí còn tiến vào showbiz.”

“Còn tôi, khi xin học thuật Lỗ Ban, họ không đồng ý, nên cắt cụt chân tôi.”

“Thứ mà anh trai vứt bỏ như rác thải, nhưng tôi lại không được phép động vào.”

“Thế là tôi nhân lúc nằm trên giường dưỡng thương, lén lút học thuật Lỗ Ban.”