Logo
Chương 209: Chương 209

“Chị gái biết chuyện này, nhưng không đi tố giác tôi, thấy hai chân tôi bị cứt đứt mà vẫn muốn học thuật Lỗ Ban, sẽ chịu một trong những kiếp nạn.”

“Chị ấy không đành lòng, thế là nói với tôi, nghe nói có thuật đổi mạng, nói tôi đổi kiếp nạn lên người chị ấy. Dù sao chẳng thể sống quá 30 tuổi, chẳng bằng thay tôi nhận lấy kiếp nạn đó.”

“Tôi không muốn, nhưng chị ấy lại đi hỏi thăm người khác cách chuyển đổi phản phệ của thuật Lỗ Ban. Đối với người song sinh mà nói, phương pháp rất đơn giản. Chị ấy mặc quần áo của tôi, để người ta gọi chị ấy bằng tên của tôi, không ai nhận ra, kể cả bố mẹ chúng tôi.”

“Đợi đến khi tôi ý thức được, ván đã đóng thuyền, chân chị ấy tàn phế, là tàn phế suốt đời, không thể chữa trị được.”

“Sau này, chân của tôi đã lành lại, còn đôi chân bị phản phệ của chị ấy trở thành thương tổn vĩnh viễn. Tôi trở thành Phương Nhược Thủy, còn chị ấy biến thành Phương Thượng Thiện.”

“Chị ấy nói tôi phải cảm tạ cô, nói tôi chuyển tiền cho cô.”

Nói dứt câu, Phương nhược Thủy cúp điện thoại.

Đúng lúc đó, tài khoản ngân hàng của An Như Cố cộng thêm một khoản tiền.

An Như Cố: …

Số tiền chính xác đến hàng đơn vị, chẳng lẽ đây là toàn bộ tiền trên người Phương Nhược Thủy?

Cô lại lâm vào trầm tư.

Phương Nhược Thủy hiện tại chính là Phương Thượng Thiện.

Còn Phương Thượng Thiện hiện tại chính là Phương Nhược Thủy.

Chị em đảo loạn, thay mệnh đổi vận. Nhưng mà phương pháp đổi mệnh đặc thù, cho nên chỉ đổi phản phệ của thuật Lỗ Ban, mà không thay đổi số mệnh và tuổi thọ.

Mặc dù Phương Nhược Thủy không nói, nhưng cô có thể đoán ra được. Tuy cô ta không tàn phế nhưng lại ngồi xe lăn, rõ ràng đang tự trừng phạt bản thân mình.

Nhân sinh muôn màu, chúng sinh đều như thế cả.

Buổi chiều, cô tiến hành nghi thức siêu độ, không để ý đến sự cầu xin của Bạch Vi, tiễn đưa anh ta và hai lệ quỷ bị anh ta giết hại vào Địa Phủ.

Hai lệ quỷ này chết bất đắc kỳ tử, lại bị Bạch Vi khống chế mang theo người, xuống Địa Phủ có thể hồi phục thần trí, tương lai có thể đầu thai vào nhà tốt.

Còn Bạch Vi, phạm phải vô số sát nghiệp, sẽ bị đày vào Địa Ngục, muốn sống không được mà muốn chết không xong.

……….

Đến xế chiều, An Như Cố nhận được khen thưởng.

Lâm Vi Vũ và đồng nghiệp của cô ấy là Tô Lai mang giấy khen, huy hiệu và tiền thưởng đến tận nơi.

Mặc dù Phương Nhược Thủy tự đi đầu thú, nhưng mà do An Như Cố khuyên răn, nên 5 triệu tiền thưởng được tính luôn cho An Như Cố.

Cộng thêm 1 triệu tiền thưởng tìm được trấn vật và một khoản tiền cung cấp manh mối.

Mấy khoản lặt vặt cộng thêm vào, tổng cộng được hơn 6 triệu tệ.

Lâm Vi Vũ gãi đầu, cô ấy cảm thấy số tiền này quá ít: “Thực ra, nếu nhận mối làm ăn bên ngoài, mấy phú hào kia hở tí là chuyển thù lao cả mấy chục triệu.”

Cô ấy xuất thân từ thế gia phong thủy, gia tộc toàn nhận mối làm ăn của những phú hào, cho nên hiểu rõ mấy chuyện này vận hành ra sao.

An Như Cố thấy sao cũng được, dù gì cũng là tiền của chính phủ, không quan trọng tiền bạc, vinh dự quan trọng hơn.

Đây là lần thứ hai Lâm Vi Vũ và Tô Lai đến Xuất Vân Quán, so với lần đầu hoang mang, lần này thuần thục hơn.

Ánh mắt nhìn An Như Cố cũng thay đổi.

Hay lắm, đại thần ở ngay cạnh họ luôn nè!

Lâm Vi Vũ hệt như em gái nhỏ, chống cằm nhìn An Như Cố: “Cô An, tôi cứ nghĩ rằng cô là thầy tướng, không ngờ cô cũng biết đánh nhau. Sao cô bắt được Phương Nhược Thủy thế?”

“Cô ta không nói với mọi người à?”

“Sau khi bị bắt, cô ta rất kiệm lời. Còn về nguyên nhân trộm trấn vật, không hé răng một chữ. Vì U Đô hạ chú ngữ với họ, nên không thể nói, một khi nói ra, không chết thì cũng bị thương.”

Lâm Vi Vũ không bất ngờ với điều này, trước kia bọn họ đã từng bắt được người U Đô, làm hết mọi cách, chỉ tra khảo được đôi chút. Suy nghĩ thì thấy có lý, dù sao U Đô là một tổ chức lớn, khoảng định có một số thủ đoạn phòng ngừa tiết lộ chuyện cơ mật.

An Như Cố kể lại những gì xảy ra ngày hôm qua.

Lâm Vi Vũ nhíu mày: “Hóa ra Bạch Vi lại là tội phạm giết người, đây là chuyện tôi không lường được. Không được, tôi phải báo cho người khác, tra rõ chuyện của anh ta… Nói đi nói lại, tại sao Phương Nhược Thủy lại không báo cảnh sát vậy?”

An Như Cố thở dài một hơi: “Người nhà của cô ta đã từng báo cảnh sát, nhưng Bạch Vi có quá nhiều thủ đoạn, lại trốn quá nhanh.”

Lâm Vi Vũ và Tô Lai đều thấy khó chịu trong lòng, thì ra đằng sau chuyện của Phương Nhược Thủy lại có nhiều ẩn tình đến vậy. Bề ngoài thì Bạch Vi ôn tồn lễ độ, chăm sóc người khác, nhưng lại là kẻ sát nhân, cho nên cô ta đành phải lấy bạo chế bạo.

Lâm Vi Vũ lắc đầu, xua hết tạp niệm nói: “Bất kể thế nào, cô ta lấy trộm trấn vật, làm ảnh hưởng đến an nguy xã hội, là người phạm tội.”