Tuy nhiên, tốc độ của môn phái không làm Lý Ngọc thất vọng.
Hắn trở lại đỉnh Tử Vân không đến một khắc đồng hồ, chiếc chuông nhỏ sau cửa truyền đến tiếng vang, Lý Ngọc mở trận pháp, ông lão tầng Trúc Cơ ở đại điện thí luyện hiện giờ đang xuất hiện trước mặt hắn.
Ông lão đưa cho Lý Ngọc một bình ngọc, cười nói: “Chúc mừng ngươi đã tiến vào top mười trong danh sách thí luyện, đây là phần thưởng mười viên Thông Mạch Đan, cái tên ở vị trí thứ mười trên bia thí luyện của đỉnh Thông Thiên cũng đã được thay đổi...”
Do quan hệ của Lý Ngọc, mấy ngày nay có vô số đệ tử đến huyễn cảnh thí luyện, mỗi lần tham gia thí luyện đều phải tiêu tốn một trăm linh tệ, mà linh tệ kiếm được trên đỉnh Thông Thiên rất đáng giá, gấp trăm lần so với giá trị của mười viên Thông Mạch Đan này.
Hơn nữa, cùng với việc Lý Ngọc có thể bước vào trong top mười của thí luyện, tạo nên lịch sử, e rằng còn thu hút thêm nhiều đệ tử nữa đến đây.
Sau khi tiễn trưởng lão đi, Lý Ngọc vội vàng sử dụng mười viên Thông Mạch Đan, thứ mà hắn đã dùng chính cơ thể mình để đổi lấy.
Cho đến nay, một trăm bốn mươi bảy huyệt đạo trong cơ thể hắn đã được khai thông.
Chẳng bao lâu nữa sẽ là một tháng mới, hắn có thể mua ba viên Thông Mạch Đan, đến lúc đó năm linh mạch mỗi cái đều đạt ba mươi huyệt đạo, hắn sẽ tiến vào Luyện Khí tầng thứ năm, khi ấy, hắn lại có thể tiếp tục vượt thí luyện.
Vừa mới bòn rút cơ thể, vốn dĩ Lý Ngọc còn định nghỉ ngơi thật tốt trong mấy ngày, nhưng chuông cửa lại vang lên, khiến hắn không thể nào như ý nguyện.
Sau khi mở trận pháp, một đệ tử trẻ tuổi bước vào trong biệt viện, chắp tay hướng về phía Lý Ngọc nói: “Chúc mừng Lý sư đệ, vào được top mười của danh sách thí luyện.”
Vị đệ tử trẻ tuổi này, Lý Ngọc có duyên gặp một lần, vừa nãy khi hắn vượt huyễn cảnh thí luyện, đối phương đưa cho hắn ngọc bài thí luyện.
Các đệ tử hay vượt huyễn cảnh thí luyện thường sẽ không mặc tiên y vì muốn thuận tiện, vậy nên Lý Ngọc có thể cảm nhận rõ được tu vi của người này. Thực lực của người này không hề yếu, đỉnh cao của Luyện Khí tầng chín thuộc hai linh mạch Hỏa, Kim, pháp lực cũng không kém cạnh gì so với hắn.
Với thực lực cỡ này đã được coi là đệ tử nòng cốt của môn phái.
Cho dù là một môn phái lớn như Côn Lôn, trong khoảng một trăm năm mới xuất hiện một hoặc hai đứa con kiêu ngạo tuyệt thế có tư cách đồng tu cả năm linh mạch, đồng tu bốn linh mạch cũng không hề ít, còn đẳng cấp như bảy đứa con Côn Lôn kia thì chẳng qua chỉ là đồng tu ba linh mạch.
Ngoại trừ luyện đan sư, thông thường mà nói, đệ tử đi trên con đường tu luyện pháp, có tư cách tu luyện hai linh mạch đã là người giỏi nhất trong những người giỏi nhất.
Đệ tử trẻ tuổi mỉm cười nói với Lý Ngọc: “Lý sư đệ có thể không biết ta, để ta tự giới thiệu một chút. Ta tên là Tống Vân Phi, tu hành tại đỉnh Thanh Lam.”
Tống Vân Phi lấy ra một hộp ngọc từ trong tay áo, đưa cho Chu Tử Tuyền đang đứng sau lưng Lý Ngọc, cười nói: “Lần đầu tới thăm, đây chỉ là một chút quà nhỏ tặng cho sư đệ và sư muội, hi vọng cả hai người không chê.”
Chu Tử Tuyền đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Ta, ta không phải…”
Tống Vân Phi hoàn toàn không tin, nếu không phải là kiểu quan hệ đó vậy tại sao có thể sống chung với nhau, lại còn vừa đỡ vừa ôm, chưa kể là tán tỉnh nhau trong lúc tham gia cuộc tranh tài luyện đan sư.
Với thực lực của Lý Ngọc, muốn tặng quà cũng không dễ gì. Nếu tặng quá nhẹ thì lộ ra vẻ không thành thật, nếu tặng quá nặng thì linh tệ lại bị áp lực, đành phải đi đường vòng, tặng một món pháp khí cho đồng lữ của Lý Ngọc, về phần quà hay là linh tệ, đều có thể chịu được.
Lý Ngọc biết rất rõ rằng khi có người đến tặng quà, nhất định đang cầu xin điều gì đó, nếu hắn không nhận quà, đối phương cũng không dễ mở miệng.
Lý Ngọc khẽ cười nói: “Sư huynh tặng đồ cho tỷ đấy, tỷ cứ nhận đi.”
Thấy Lý Ngọc không giải thích, Chu Tử Tuyền vừa xấu hổ vừa mừng, nàng đưa tay nhận lấy hộp ngọc, thấp giọng nói: “Đa tạ sư huynh.”
Tống Vân Phi cười cười, nói với Lý Ngọc: “Lần này Lý sư đệ đã làm ra một chuyện khiến mọi người cảm thấy vui vẻ trong lòng, sẽ không còn ai có thể nhìn thấy cái tên chán ghét kia trên tấm bia thí luyện nữa…”
Sau khi nói chuyện phiếm với Lý Ngọc vài câu, Tống Vân Phi giải thích mục đích tới đây, xấu hổ hỏi: “Thực ra lần này ta đến đây là muốn thỉnh giáo Lý sư đệ, không biết Lý sư đệ có kỹ năng gì trong huyễn cảnh thí luyện không…”
Câu hỏi này, thực ra có hơi mạo phạm.
Chỉ nói về chuyện thí luyện, hai người thực sự có mối quan hệ cạnh tranh nhau, cho dù người khác thực sự có kỹ năng đi nữa, cũng sẽ không dễ gì nói cho hắn biết.
Nhưng vì Tống Vân Phi quá khát khao đột phát chính mình, nên chỉ có thể mặt dày đến tận nơi hỏi.