Người dịch: Dương Lam
Độ dài: 14 chương
Giáo sư đại học x Thiếu niên ẩm ương
Giới thiệu:
Không muốn dong dài.
Thật sự là chưa từng đọc qua truyện đam mỹ nào.
Thích nên viết chơi thôi.
Lời người dịch:
Thủy Hóa Bối là tác giả tớ quý. Bạn ấy không viết nhiều, văn phong còn lắm chỗ ngô nghê, gượng gạo, câu chuyện được kể cũng không
phải quá xuất sắc gì, tuy vậy xuyên suốt nó luôn có cái vẻ suy tư, nhiệt huyết rất “người trẻ” làm tớ say say. Hẳn vì vậy mà cứ
mỗi khi đọc hay dịch, nó luôn gây cho tớ cảm xúc “muốn cố gắng”.
Vô vi nhất niệm như lát cắt ngắn về một đoạn trưởng thành của một cậu trai. Cậu ấy còn trẻ con, còn non nớt, còn ngây thơ chẳng
biết điều gì đang chờ mình. Cậu ấy phải cố mò mẫm để trưởng thành và vượt qua những khoảng chững, những phút bế tắc mất phương
hướng. Và dẫu có thật nhiều khuyết điểm, cậu ấy lại gây cho tớ cảm giác thấy lại bản thân khi hoang mang vài năm trước và cả hiện
tại, và tớ không thể ghét cậu ấy nổi.
Như những truyện cùng tác giả, Vô vi nhất niệm có mạch truyện và không khí trầm lắng, đôi chỗ nặng nề và cái kết man mác buồn. Lời
khuyên là đừng bỏ qua phần lời tác giả. Bất kể cảm xúc bạn chùng vì cuốn truyện này cỡ nào, lời chia sẻ của tác giả chắc chắn sẽ
khiến bạn phải nhoẻn cười và nhẹ nhõm ngay trở lại.
Cùng đọc truyện nhé!!!
Lời tựa
Có người sẽ mất ngủ,
Có người sẽ say sưa,
Có người than khóc suốt đêm dài,
Có người độc bước trên đường vắng trong đêm tối,
Có người phải rạch một dao trên chính cơ thể, lấy tàn thuốc đốt thành vết sẹo,
Có cả người bức thiết tự sa ngã, coi mình như miếng giẻ rách suốt một thời gian,
Có người gọi vô số cuộc điện thoại cho một người mãi mãi không nhận máy, kết nối rồi lại lập tức dập ngay,
Cũng có người đi du lịch một mình,
Có người bỗng bắt đầu chép kinh ăn chay,
Có cả người thình lình trở thành nhà văn nhà thơ hoặc nhà soạn nhạc tài giỏi,
Có người cắt tóc mặc những bộ đồ chưa từng mặc bao giờ, diễn vai một người khác,
Có cả những người chỉ cố gắng để nở nụ cười một cách hời hợt, từ ấy khiến mọi nụ cười chân thật nửa đời còn lại hao mòn mất hút,
Đương nhiên cũng có người chỉ ngồi đờ đẫn trên giường chìm trong thinh lặng lâu rất lâu, mãi đến khi thở ra một hơi dài thật dài
mới nằm xuống và lập tức ngủ thiếp.
Cái giây lát con người bất chợt bừng tỉnh có đủ mọi hình hài,
Giữa thời gian và thời gian có một lớp nhau thai,
Tôi từng thấy vô số người ở vô số vị trí mỗi khác, chọc thủng lớp màng mỏng kể trên,
Họ tới từ cơ thể mẹ mỗi khác, ôm trong mình tính trẻ con vụn bể khác nhau, hàm chứa phẫn nộ và lấy làm lạ,
Cuối cùng giáng sinh tới thế giới hiện thực nhất này.
Trở thành một con người không có khác.
Bạn đang đọc truyện Bản Lĩnh Ngông Thần của tác giả Ngự Dụng Cuồng Thần. Trở lại đất nước sau bao năm chinh chiến, nhưng ngoài cái
danh chiến thần ra thì được cái gì chứ????
Gia anh bị người khinh nhục như vậy, thế mà giờ anh mới biết.
Trở về đã bắt gặp cảnh vợ mình bị ép tái hôn, thậm chí con gái anh còn bị đem ra làm hàng hóa đấu giá...
Từ nay về sau, anh phải bảo vệ gia đình mình, dù trời có sập xuống, anh cũng phải phá nát nó!
Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể tìm đọc thêm Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế hay Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE , Trọng sinh, Cung đình hầu tước, Kiếp trước kiếp này, Tương ái tương sát, Song trọng
sinh...
Editor: Yul Yuuki
Sống một đời huy hoàng, quyền thế, không ngờ sau khi chết đi lại không đến Địa phủ đầu thai như trong tưởng tượng, mà lại trở
thành Cố Thanh Ninh, Tứ tiểu thư của Uy Quốc Công.
Cảm nghĩ của Phụng Thái hậu là gì ư??? Chẳng có gì cả. Kinh qua bao sóng gió trong hoàng cung, có gì có thể làm bà biến sắc được
nữa.
Vì thế, trọng sinh thành Tứ tiểu thư thì trọng sinh đi, ta vẫn cứ sống thoải mái thôi
Nhưng, chỉ có một chút không hợp ý, chính là phu quân kiếp trước của nàng, Thành đế Tiêu Dận cũng trọng sinh, còn trọng sinh là
đồng bào huynh trưởng của nàng.
Vì thế, kiếp trước hành nhau không đã, kiếp này tiếp tục hành nhau.
Nhưng này nọ đó đây, hai người phát hiện, hoàng đế lại muốn tước binh quyền, muốn trị tội Uy Quốc Công phủ.
Vì thế, bất đắc dĩ bắt tay giảng hòa, quay đầu đi hành nhi tử không hiểu chuyện.
- ---------------------
Phân cảnh 1:
Ngày nọ, Hiếu đế ở Ngự Hoa Viên muốn triệu kiến tân thư đồng của thái tử, nhất thời hứng khởi, muốn khảo giáo một phen.
Nhưng mà nhìn biểu tình của người nọ khi đứng trước mặt hắn, tự nhiên từ sâu trong linh hồn trào ra một cổ kính sợ.
- Không…Không cần khảo, thưởng một chút đồ vật đi.
Vẻ mặt Cố Trạch Mộ bình thản cảm tạ ban thưởng, sau đó quỳ xuống.
Chân trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm.
Mọi người: …
Hiếu đế hai chân mềm nhũn:
- Không…Không cần quỳ.
Phân cảnh 2:
Hiếu đế nghe nói tứ tiểu thư Cố Thanh Ninh của Uy Quốc Công phủ mỹ mạo hiền thục, chuẩn bị hạ chỉ tứ hôn cho nhi tử làm vương phi.
Kết quả sau khi ở trong cung hoàng hậu gặp mặt tứ tiểu thư, đêm đó liền mơ thấy thân mẫu Phụng thái hậu chỉ vào mặt của mình mắng
một đêm.
- Nghịch tử, ngươi muốn rối loạn bối phận?
Ngày hôm sau, Hiếu đế tỉnh lại, khóc lóc thảm thiết xé nát thánh chỉ.
Hiếu Đế: làm hoàng đế không cần mặt mũi...
# xem văn phải biết #
1 - Giả huynh muội, giai đoạn trước chỉ có thân tình, sau khi nam chủ khôi phục thân phận mới có cảm tình.
2 - Triều đại hư cấu, giả thiết vì cốt truyện mà phục vụ.
3 - Giai đoạn đầu chuyện là sinh hoạt gia đình thông thường, sau này sẽ có chút triều đấu, dựa bàn tay vàng đại sát tứ phương.
4 - Không có logic, trạch đấu, quyền mưu, không tồn tại...
5 - Nam chủ kiếp trước có phi tần có thứ xuất, đúng chuẩn hoàng đế.
Giới thiệu: Quy Hồn (归魂)
Tác giả: Tuyệt Ca (绝歌)
Thể loại: Linh dị thần quái, tam giáo cửu lưu, nhân duyên tình cờ gặp gỡ, truyền kỳ...
Nhân vật chính: Lộ Vô Quy, Du Thanh Vi
Editor: shiroinu980
Văn án:
Chân trời không đường về, âm phủ đoạn hồn người.
Tất cả mọi người đều cho rằng Lộ Vô Quy là kẻ ngốc có chút điên còn thường xuyên mộng du.
Lộ Vô Quy cho là mình không ngốc, chẳng qua nàng không rõ vì sao cảnh trong mơ sẽ thành sự thật, không rõ vì sao lại có người nói
nàng chưa tính là người sống, không rõ vì sao lại không nhớ rõ bảy tuổi năm đó mình đưa viên ngọc bội cho người khác, người nọ còn
cầm lấy ngọc bội tìm đến nàng, nói muốn dẫn nàng đi tìm hồn của nàng.
Người ba hồn bảy vía không đầy đủ là người ngốc, nàng không ngốc, không thiếu hồn, tại sao phải đi tìm hồn?
Truyện Yêu Đương Đoan Chính của tác giả Tây Tây Đặc kể về Yến Hảo là một người nhan cẩu chân chính, là kiểu người rất dễ bị vẻ
đẹp làm cho xiêu lòng.
Thế nên vừa nhìn thấy Giang Mộ Hành ngay từ ánh mắt đầu tiên, cậu đã rất muốn trở thành người yêu của anh ấy.
Văn án:
【1】
Vưu vật nhân gian Diệp Linh Ngân, debut trong nhóm nữ ở vị trí trung tâm vào showbiz mang danh “Tiểu yêu tinh”, và thường xuyên
nổi tiếng sinh động trong tầm nhìn của đại chúng.
Thần tượng trong mắt người hâm mộ rất thích đọc kinh Phật và giữ mình trong sạch. Chỉ có người đại diện biết, cô nàng nổi tiếng
kiêu ngạo hai mặt, mỗi ngày đều đang nghiên cứu “Một trăm lẻ tám chiêu theo đuổi chồng.”
Vào ngày tiết lộ crush của mình là ông trùm đầu tư cho cả nửa giới giải trí, trái tim người đại diện đều đang phát run: “Cô rốt
cuộc vì sao lại nghĩ quẩn vậy?”
Ánh mắt Diệp Linh Ngân không nháy một cái mà nói dối: “Bởi vì em là người mê nhan sắc.”
Trách cô còn trẻ không hiểu chuyện, không biết gì mà nắm tay Hoắc Cẩn Hành, còn ủ mưu đã lâu với người ta.
【2】
Hoắc Cẩn Hành tự phụ tao nhã, cấm dục, giống như một cái dụng cụ tinh chuẩn, coi mỗi bước đi trong cuộc đời như một kế hoạch, đi
được rõ ràng.
Cho đến khi một cô gái nhỏ bẩn thỉu vô cùng nắm lấy tay anh cầu cứu, từ đấy về sau, Diệp Linh Ngân trở thành biến số mà anh không
thể khống chế được.
Khi Hoặc Cẩn Hành bị thúc giục kết hôn, Diệp Linh Ngân luôn bị ốm, cô gái nhỏ “ốm yếu” nằm trong tay anh, làm cho anh rất khó cử
động.
Sau đó tin tức đính hôn của Hoắc Cẩn Hành và một người phụ nữ môn đăng hộ đối được truyền ra, Diệp Linh Ngân không khóc không nháo
thu thập đồ vật rồi chuyển ra ngoài.
Hoắc Cẩn Hành mở vali ra: “Vì sao em phải đi?”
“Anh về sau phải chăm sóc cho người khác, em phải học cách lớn lên một mình.”
“Có anh ở đây, em vĩnh viễn không cần lớn lên.”
“Được.” Cô cười đến kiều mỵ, nghe lời về nhà.
Không được bao lâu, trên mạng truyền ra một đoạn phim quay cảnh hôn của Diệp Linh Ngân, các fans hô vang “Nụ hôn đầu tiên trên màn
ảnh”, lượt tìm kiếm hot lên đầu bảng.
Hoắc Cẩn Hành không bao giờ bộc lộ cảm xúc đập vỡ màn hình, qua đêm trở về Trung Quốc để đưa mọi người trong đoàn phim về nhà, nổi
cơn thịnh nộ nói cô sẽ bị trừng phạt.
“Hôn người khác em sẽ bị trừng phạt?” Diệp Linh Ngân không giận mà còn cười, ngón tay câu lấy và vạt, kiễng chân chào hỏi anh:
“Vậy…thèm muốn anh thì sao?”
【3】
Diệp Linh Ngân đeo một viên Phật châu từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều đang đoán lai lịch của nó.
Chỉ có rất ít người biết, năm Diệp Linh Ngân sốt cao không ngừng, Hoắc Cẩn Hành – người luôn tôn trọng khoa học đi bộ leo lên một
ngôi chùa trên núi cao 3000 mét, cung kính cúi đầu cầu xin cho cô một viên Phật châu bảo vệ: “Mong Ngân Ngân của tôi, một đời an
bình.”
***
Tên Tiếng Trung: 小柠檬
Tác giả: Mộ Từ
Thể loại: Ngọt sủng, Nữ truy, Thầm mến, Thanh mai trúc mã, Thanh xuân vườn trường, 1v1, Song xử, HE
Độ dài: 51 chương + 1 phiên ngoại
Nguồn: Tâm Tít Tắp (Wikidich)
Editor: Sông Nhỏ
| Văn án |
Khi Tô Hoài 6 tuổi, các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều biết có một cô bé mỗi ngày đều đi theo cậu.
Thậm chí còn có bạn nam mách cô giáo: “Cô ơi, Ninh Manh lại chạy sau mông Tô Hoài rồi kìa!“
Khi Tô Hoài 14 tuổi, toàn bộ học sinh sơ trung đều biết cậu cùng một bạn nữ “như hình với bóng”. Thậm chí còn có người mách lẻo
với thầy giáo: “Thầy ơi, Tô Hoài và Ninh Manh yêu sớm đấy ạ.”
Khi Tô Hoài 17 tuổi, toàn bộ trường Nhất Trung đều biết có một bạn học nữ lì lợm quanh cậu.
Thậm chí còn có bạn nữ yêu thích cậu nói với giáo viên: “Cô ơi, bạn Ninh Manh mỗi ngày đều quấy rầy bạn Tô Hoài học tập ạ!”
Mãi cho đến một ngày, Ninh Manh được một nam sinh khác gọi ra ngoài bày tỏ.
Nam sinh kia đỏ mặt: “Ninh Manh, tớ thích cậu.”
Ninh Manh lễ phép trả lời: “Cảm ơn, nhưng tớ thích Tô Hoài.”
Nam sinh kia không cam lòng: “Tớ nghe nói cậu ta không thích cậu đâu!”
Nhưng chưa nghe được câu nói tiếp theo của Ninh Manh, thì cô bé đã bị một nam sinh đột nhiên xuất hiện kéo đi.
Trước mặt bao nhiêu người, Tô Hoài chỉ nói: “Đừng nghe tin vỉa hè!”
Đó là lần đầu tiên vẻ mặt mọi người đều giống nhau, đều trợn mắt há hốc miệng…
Thì ra, là tin đồn thất thiệt.
柠檬 |Níngméng|: Quả Chanh
宁萌 |Níngméng|: Ninh Manh
Văn án
Tống Ý Dung sống tiêu cực, chán đời, đối với tiền tài, thời gian, thân thể đều xem nhẹ, sống thế nào cũng được.
Cậu biết đây là bệnh tâm lý, nhưng cậu xem qua rất nhiều bác sĩ tâm lý đều không làm nên chuyện gì.
Tống Ý Dung thậm chí nghĩ, nếu có thể chết sớm một chút thì tốt rồi, cậu không còn mơ ác mộng liên tục, đêm đêm ngủ không yên.
Bác sĩ kiến nghị cậu nên tìm địa phương yên tĩnh mà giải sầu, Tống Ý Dung cảm thấy buông tâm cũng không mất điều gì, vì thế thu
thập hành lý rời đi thành thị, đến thôn trấn nhỏ nào đó thuê phòng ở.
Tống Ý Dung phát hiện, nam nhân cao lớn ở cách vách thường hay nhìn lén cậu, còn thực dễ dàng đỏ mặt, khờ đến đáng yêu.
Buổi tối tắm xong, Tống Ý Dung mặc kiện áo trắng hở ngực, đứng ở ban công phơi quần áo, nam nhân vừa vặn đi ngang qua, chắc là mới
từ ruộng về, trên người thấm mồ hôi.
Tống Ý Dung gọi anh lại: “Này, anh muốn lên đây ngồi chung không?”
Nam nhân bỗng chốc ngừng bước chân, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại cuống quít cúi đầu, lỗ tai hồng hồng, âm thanh thực buồn:
“Không được.”
Tống Ý Dung ghé vào lan can, ngữ khí cố ý mang theo ái muội cùng dụ dỗ: “Vì sao không được? Sợ tôi khi dễ anh à.”
Nam nhân cúi đầu, nghẹn một lúc lâu, mới nhảy ra hai chữ: “Không sợ.”
Tống Ý Dung cười rộ lên: “Không sợ vậy anh vì sao không dám nhìn tôi?”
Nam nhân cúi đầu càng thấp, lỗ tai càng đỏ.
Tống Ý Làm làm sao cũng không ngờ được người nam nhân này sẽ thay đổi cuộc đời mình thành dương quang rực rỡ cùng mùa xuân.
Một câu tóm tắt: Yêu nhau khi mặt đỏ.
Lập ý: Nỗ lực phấn đấu, tích cực hướng về phía trước.
Bạn đang đọc truyện Ngài Vương, Kết Hôn Nhé! của tác giả Quả Đào Vị Tiểu Tiên Nữ. Bà nội của Thẩm Lạc Ngưng chỉ có một mong mỏi
duy nhất trước khi lìa đời là thấy cháu mình yên bề gia thất.
Cô vì muốn bà mình yên lòng, thế nên đánh liều đi tỏ tình với anh chàng Vương Đình Hi
Cô cũng biết mình lỗ mãng, cho rằng anh sẽ không phản ứng mình, ai ngờ anh lại lập tức chấp nhận đề nghị của cô!
Cuộc hôn nhân không tình yêu của Thẩm Lạc Ngưng cùng Vương Đình Hi sẽ như thế nào??
Văn án
Lộ Phân Phân nghi ngờ chồng cô ấy là một con robot.
Kết hôn nửa năm, cuộc sống vợ chồng vẫn luôn hoạt động theo lịch trình:
—-7:30 sáng – moah moah.
—-12:30 trưa – Đi ăn trưa.
—-21:30 tối – Trong sáng đắp chăn bông ngủ.
Mỗi tháng vào ngày 15 âm lịch – trong thẻ cô sẽ có thêm 100.000 nhân dân tệ(~352.229.000VNĐ).
Người đàn ông cứng nhắc này, quý trọng lời nói hơn cả vàng, không hiểu phong tình, không bao giờ nổi giận với cô, chịu thương chịu
khó, khả năng kiếm tiền số một, trông như một thành phẩm AI được bán ngoài thị trường.
Lộ Phân Phân càng nhìn càng thấy ngũ quan của chồng mình giống như một nhân vật được điêu khắc nhân tạo, tinh xảo quá mức, hơn nữa
tính cách cũng rất lãnh đạm không giống như con người.
Mấy tháng sau…
Lộ Phân Phân nhìn thấy kết quả của que thử thai rồi vô cùng sửng sốt: Người máy này thực sự đã làm cô mang thai!!!
Minh Thì Tiết đỡ trán, khẽ nhíu mày: Anh thực sự nhạt nhẽo như vậy sao?
Một câu tóm tắt: Chồng tôi chỉ biết nạp tiền vào thẻ tôi thì phải làm sao đây?
Hàm ý: Gieo nhân nào gặt quả đấy.
KINH THÀNH VỀ ĐÊM
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Thể loại: dân quốc, tranh đấu
Giới thiệu:
Kinh thành về đêm, bách tính dưới đèn.
“Anh ta nói, ta đến đây vì núi, vì biển, vì để lấy lại từng tấc đất của Hoa Hạ ta.”
Kể từ ngày đó, họ Tạ mất đi một Tạ Vụ Thanh và thế gian có thêm một Tạ Sơn Hải.
Nhân vật chính: Hà Vị, Tạ Vụ Thanh
Giới thiệu
Năm Quang Tự thứ ba mươi, nhà họ Thẩm bị kẻ gian hãm hại, Thẩm Hề là người sống sót duy nhất sau thảm án diệt môn. Sau nhiều năm
trốn chui trốn lủi, nhờ được cậu ba nhà họ Phó cứu giúp, cô rời khỏi Trung Quốc và bắt đầu những năm tháng cần mẫn học y trên đất
Mỹ.
Cậu ba Phó Đồng Văn vốn phong lưu nổi tiếng kinh thành, có thể vì một nụ cười của người đẹp mà vung tiền không tiếc. Nhưng có ai
ngờ ẩn sau dáng vẻ tùy tiện phóng túng ấy lại là một trái tim ngập tràn nhiệt huyết, luôn đau đớn khôn nguôi trước cảnh nước mất
nhà tan.
Anh và cô cách biệt muôn trùng khơi, sợi dây liên lạc mong manh duy nhất chỉ là những bức thư viết vội. Thế rồi khi một lần nữa
hội ngộ nơi xứ người, trong những tháng ngày lênh đênh trên biển trở về với tổ quốc, giữa họ lại bất chợt nảy nở một tình yêu chân
thành, tha thiết.
Song vào thời khắc con tàu cập bến, thứ chờ đợi họ phía trước là bão tố làm rung chuyển thời đại, là mối thù gia tộc tưởng như đã
ngủ yên. Lúc ấy, đôi bàn tay đang nắm chặt liệu có vì thù hận mà buông lơi? Tình yêu và lý tưởng của họ liệu có thể vượt qua cơn
sóng dữ?
*
Yêu em từ thuở mới quen, tình dài sánh ngang trời đất
*
Tôi có thể bảo vệ cô ấy đêm nay, thì có thể bảo vệ cô ấy cả đời
Tác giả: Viên Nghệ
Thể loại: Ngôn Tình, Đoản Văn, Đô Thị
Giới thiệu:
Tình yêu thuở thiếu thời.
Thời gian đi học, thời gian thanh xuân, những tháng năm tốt đẹp của trường đại học.
Tình cảm sâu đậm, say đắm, thật sự tuyệt đẹp, khiến người lưu luyến.
Văn Án:
✏️Giới thiệu 1
Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Trần Nhiễm Âm nhậm chức tại trường Trung học số 2 Đông Phụ, trở thành một “cô giáo quốc dân”.
Trong lớp có một học sinh nam cá biệt, song hoàn cảnh lại vô cùng đáng thương, cha mẹ đều đã mất, người giám hộ duy nhất là cậu
ruột, mà người cậu này lại có vẻ không quá đáng tin.
Một ngày nọ, Trần Nhiễm Âm đến thăm gia đình của học sinh nam đó, cuối cùng cũng gặp được người cậu của ma vương lớp mình, trùng
hợp lại là Cố Kỳ Châu.
Nhân duyên trên đời thật khiến cho người ta phải bất ngờ, anh Cố trong lời đồn ấy thế mà lại là bạn học cũ của cô, càng đáng nói
hơn, người này chính là vị bạn trai cũ đã bị cô đá năm đó…
✏️Giới thiệu 2
Cố Kỳ Châu trịnh trọng lên tiếng hỏi: “Cô giáo Trần, cháu ngoại tôi rốt cuộc đã phạm phải lỗi gì? Còn phiền cô tự tới đây một
chuyến nữa.”
Trần Nhiễm Âm như ngồi trên đống lửa: “Xảy ra mâu thuẫn với bạn học ở lớp khác, nguyên nhân lại là vì một bạn nữ.”
Cố Kỳ Châu hơi híp mắt, cười cười thờ ơ nói: “Những chuyện này, năm đó cô giáo Trần hình như cũng làm không ít nhỉ?”
Trần Nhiễm Âm: “…”
#Người trong giang hồ, sao có thể né được đao thương?
#Quá khứ chia xa, tương lai gặp lại.
#Mọi chuyện mình làm, sớm muộn cũng được đền đáp!
Thể loại: đô thị, ngọt, sủng
Chuyển ngữ: Fleur
Biên tập: Iris
Nguồn convert: Củ Lạc TTV
Nguồn raw: Tấn Giang
Độ dài: 44 chương
Giới thiệu 1:
Trong bệnh viện các y tá có một câu nói ưa thích đó chính là: Bác sĩ Bạch nhà chúng ta vừa giỏi vừa tốt bụng lại đẹp trai hơn cả
Dương Dương.
Bác sĩ Bạch nghiêm túc sửa lại: tôi không phải của nhà các cô.
Nhóm y tá: Thế anh là của ai.
Khi đó trên khuôn mặt nghiêm túc của bác sĩ Bạch mới có ý cười: Tôi là của Tần Ca
Nhóm y tá: Tần Ca là ai?
Nếu câu hỏi này để cho nhóm fan kì cựu trả lời thì nhất định là: Đó chính là tên Đại Đại nhà chúng tôi...năm đó và sau đó Đại Đại
chính là một huyền thoại đó.
Bác sĩ Bạch lúc này lại nghiêm túc nói rằng: Cô ấy là của tôi không phải của mọi người.
Giới thiệu 2:
Bạch Khải Gia: Không phải là em nghi ngờ tay nghề của anh đấy chứ?
Tần Ca vội vã lắc đầu: Không đâu.
Bạch Khải Gia: Muốn giấu anh bao lâu hả? Cho rằng anh thực sự không nhìn ra ư?
Tần Ca ảm đạm: Ồ, vậy… rất tốt.
Bạch Khải Gia: Không có gì muốn nói?
Tần Ca: … Ừm.
Bạch Khải Gia: Vậy đi ra ủy ban, anh đã cầm theo sổ hộ khẩu của em.
Tần Ca kinh ngạc: Sao anh có sổ hộ khẩu của em?
Bạch Khải Gia: Mẹ vợ đưa.
Tần Ca vừa đi vừa khóc lóc: Em em em em xin chủ động khai báo!
Bạch Khải Gia hôn cô: Được rồi, về sau muốn đi đâu thì nói với anh, anh sẽ đẩy xe lăn cho em, đừng khóc.
Bác sĩ khoa chính hình vs tác giả truyện tranh
Lời thề kết hôn của họ là: Cho dù sinh lão bệnh tử cũng không rời xa nhau.
Bạn đang đọc truyện Cô Béo Yêu Đương Cùng Tổng Tài của tác giả Vạn Lâm Cốc. Có một cô gái đã đi xem mặt rất nhiều lần mà vẫn chưa
gặp được người định mệnh của mình
Phải chăng vì cô béo?
Phải chăng vì cô không được xinh đẹp như những cô nàng thon thả, cân xứng kia?
Cô cũng rất buồn,nghĩ tới cha mẹ mình luôn mong cô tìm được nơi nương tựa, đành cổ vũ mình tiếp tục sự nghiệp tìm người yêu.
Đến lần xem mắt thứ một trăm lẻ một, cô lại vớ được vị tổng tài anh tuấn...
Nhưng mà, hình như người ta cũng có người yêu rồi, làm sao đây nhỉ???
Giới thiệu:
Vương Miện Gai, một thế giới vô định, những người bị kéo vào chỉ có thể sống sót bằng cách liên tục vượt cửa.
Sau đây là các quy tắc sinh tồn Vương Miện cung cấp cho mọi người:
1. Học cách tin tưởng, học cách hợp tác.
2. Mỗi ngày rời giường, chuyện đầu tiên phải làm là rửa mặt chải đầu trang điểm lấy lòng Vương Miện.
3. Nịnh hót có thể tăng giá trị may mắn.
4. Vương miện là người đẹp nhất, không chấp nhận phản bác.
Đối với các quy tắc trên, Vương Miện Gai có quyền giải thích cuối cùng.
Khăn Quàng Đỏ, một trong những đội mạnh nhất trong Vương Miện, kể từ khi vượt cửa cho đến nay vẫn chưa từng thất bại. Sau đây là
lời khuyên sinh tồn Đội trưởng Du Luân góp ý cho mọi người:
1. Mặt và mạng, chỉ có thể chọn một.
2. Khi cần thiết có thể lừa tình cảm của NPC.
3. Trong đội không được phép yêu đương, trừ phi đằng ấy là đội trưởng.
4. Chỉ cần đằng ấy chạy đủ nhanh, chiến trường Tu La sẽ không thể đuổi kịp đâu.
Đối với những góp ý trên, các đội viên khác của Khăn Quàng Đỏ tỏ vẻ, hành vi của đội trưởng chả liên quan gì đến các đội viên cả,
nếu xảy ra vấn đề gì mời liên hệ Du Luân, cảm ơn.
Năm ấy Tạ Đường 15 tuổi, cô đã cứu người cô thầm thương khỏi cơn sóng thần, cậu ấy cảm động, hứa rằng sau này lớn lên sẽ lấy cô.
Thời gian trôi qua, cậu thiếu niên kiêu ngạo ấy trưởng thành, trở thành một người âm trầm, lạnh lùng.
Thế nhưng cậu ấy lại có thể dịu dàng, nhu tình với một cô gái, mà người đó....không phải cô.
Người mà anh muốn chung sống đến hết đời, cũng không phải cô.
Nữ chính chỉ biết trơ mắt nhìn chị gái giả mạo mình, đường đường chính chính đính hôn với anh, còn mình lại trở thành nữ phụ độc ác muốn ngáng chân.
*
Trở lại điểm xuất phát, Tạ Đường tuyệt đối sẽ không cứu Lục Trác trong trận sóng thần năm đó nữa, mặc kệ anh ta tự sinh tự diệt.
Thế nhưng vào một ngày đi học nào đó, hành lang yên tĩnh bỗng nhiên lại xôn xao, mọi người bàn ra tán vào. Sau đó, tất cả bạn học tránh ra hai bên, nhao nhao nhường đường.
Bệnh nặng chưa khỏi, sắc mặt Lục Trác tái nhợt đi từ cuối hành lang lên.
Trong nháy mắt Tạ Đường thấy vẻ mặt sáng lên của người chị, cảm thấy vô vị, xoay người muốn rời đi.
Nhưng lúc này đây, nam thần mà chị mình tha thiết ước mơ hai kiếp, lại đang nắm lấy tay cô.
Cả đêm qua, Lục Trác đều mơ thấy những giấc mơ lộn xộn liên quan đến kiếp trước... Bảo bảo rất oan ức đây này, chờ đợi cả đêm, dầm mưa cả đêm, sắp sốt thành viêm phổi rồi, thế mà tiểu mỹ nhân ngư của anh lại không xuất hiện: “Sao tối qua lại không đến?”
——
* Mối tình đầu ( Bạch nguyệt quang)
Có một so sánh khá nổi tiếng hồi trước (cũng không biết là của tác giả nào nữa) thường hay được nhắc đến trong truyện ngôn tình, nội dung đại khái là:
Trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ. Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính bên mép, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực.
Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi.
Truyện "Tạm Biệt Hoàng Hôn" của tác giả Bán Nguyệt Bán Tiêu kể về Đường Nặc là chủ của một tiệm bánh kem, nhưng cứ khi mặt trời đang dần ngã về tây, thời điểm chạng vạng, cậu lại đóng cửa, lặng lẽ đợi trời dần tối.
Các khách hàng quan của tiệm đều tiếc nuối nói: “Đóng cửa trễ một chút thì được hơn đấy, giờ tan tầm này mới nhiều người!”
Nhưng Thẩm Du Ninh lại khác.
Chỉ có Thẩm Du Ninh sẽ đề nghị rằng:
"Anh có thể ngắm hoàng hôn cùng em không?"